Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 419
Cập nhật lúc: 2024-11-01 13:43:37
Lượt xem: 14
Chương 419:
Lần này, kẻ địch ở trong bóng tối còn cô thì ở ngoài ánh sáng, Lục Tiểu Cổn lại không chịu giúp cô nên cô chỉ có thể từng bước từng bước mà đi cho cẩn thận!
Cô đem hóa đơn, biên lai mua vật dụng cứu trợ sắp xếp lại lần nữa, thêm vào đó một số hình ảnh chụp hiện trường, vài đoạn ghi hình, nhất định sẽ khiến kẻ trong bóng tối đó phải ra mặt!
Kiều Thiêm vẫn chưa biết tại sao Diệp Kiều lại bắt mình quay phim, chụp ảnh lại, mỗi ngày anh đều bận rộn đưa vật tư cứu trợ đến cho từng hộ dân thì làm gì có thời gian mà làm những chuyện kia?! Nhưng, đã là lệnh của Diệp Kiều thì anh ta làm sao dám không nghe được, liền sai một người phụ trách việc quay phim, chụp hình.
“Kiều Thiêm!” Diệp Kiều không yên lòng nên chạy đến chỗ khu cứu nạn của Kiều Thiêm, anh ta thì vẫn đang bận rộn với công việc của mình.
Những nạn dân nhìn thấy Diệp Kiều, đều nhận ra cô nên tiến đến chào hỏi.
Diệp Kiều cũng nhiệt tình đáp lại họ: “Ông à, con đã nói rồi, quê của tụi con ở gần đây, chúng ta là đồng hương nên giúp đỡ lẫn nhau thôi ạ!”
Lúc nói chuyện, áo thun in dòng chữ “Người một nhà” của cô bỗng bị ai đó kéo.
“Cô nhóc này, con lừa ta đúng không, nhìn con không giống nông dân chút nào!” Ông lão cầm điếu thuốc, mặt mũi nhăn nheo, nói với cô.
Diệp Kiều dùng tiếng bản địa để nói chuyện với ông vài câu, ông lão mới chịu tin cô.
“Kiều Thiêm, chuyện em giao cho anh anh làm đến đâu rồi?!” Diệp Kiều kéo Kiều Thiêm qua một bên, thấp giọng hỏi.
“Anh bảo A Chí phụ trách chuyện đó rồi!” Kiều Thiêm nói đã bảo A Chí đi chụp ảnh.
Một lát sau, A Chí chạy tới, nói là bị đau bụng nên vội vàng đi nhà xí, Diệp Kiều hỏi máy ảnh cùng đoạn video quay được đâu, cô cần phải về gấp còn mở buổi họp báo!
Lúc này A Chí mới vội vàng đưa cho cô.
Diệp Kiều mở máy ảnh ra xem, bên trong nhắc nhớ, chưa bỏ thẻ lưu trữ!
Máy quay phim cũng thế!
“Sao có thể được! Chị Kiều, lúc em chưa đi nhà xí, mọi thứ bên trong đều còn mà!” A Chí vỗ trán nói, gương mặt không khỏi lo âu.
Diệp Kiều lòng như lửa đốt.
“Cậu đi nhà xí, lúc đó, bỏ máy ảnh ở đâu?” Cô lớn tiếng hỏi.
“Thì, em để chỗ chứa đồ dùng trên xe…” A Chí thành thật khai báo.
!!!
Mẹ nó, chắc chắn có kẻ trộm mất thẻ lưu trữ rồi!
Diệp Kiều vỗ vỗ trán, cố gắng kiềm chế, cô như muốn phát điên lên! Không có hình ảnh tư liệu thì buổi họp báo chiều nay làm sao có thể thuyết phục được mấy tên nhà báo kia?!
Cô ý thức được, việc xảy ra lần này, chắc chắn là có người cố ý muốn hại!
“Mấy người, bây giờ lập tức đi quanh một vòng, ghi chép lại từng khu có gì rồi để mấy người chịu trách nhiệm ở đó kí tên xác nhận!” Diệp Kiều thấp giọng giao công việc cho họ, tuy chứng cứ này có thể bị kẻ địch nói là giả, nhưng tình huống bây giờ thì có còn hơn không!
Ngay lúc Diệp Kiều đang lo lắng không biết làm sao thì có một nhà báo tóc vàng, có vẻ là người ngoại quốc, cầm máy ảnh đi đến chỗ cô…
−−−
Đúng giờ, buổi họp báo bắt đầu diễn ra.
Mấy ngày nay, ca sĩ Tô Mục gặp không ít mệt mỏi với mấy bài báo, anh ăn mặc đơn giản, áo sơ mi và kính râm, cả người uể oải suy sụp, đây là lần đầu gặp thị phi trong sự nghiệp ca hát của anh ta! Nhiều nhà báo của những tờ báo lớn đã xuất hiện, chờ sẵn, chĩa đầy micro trước mặt anh.
Tại buổi họp báo, mãi mà không thấy Diệp Kiều đâu. Buổi họp báo bắt đầu mà cô vẫn chưa xuất hiện.
“…Một lần nữa, Tô Mục tôi xin nhấn mạnh, cam kết quyên góp toàn bộ số tiền mà tôi công bố cho tổ chức từ thiện ‘Người một nhà’! Đồng thời, tôi cũng tin rằng, ‘Người một nhà’ sẽ dùng toàn bộ số tiền kia để giúp bà con gặp nạn! Ngoài ra, tôi và cô Diệp Kiều chỉ là bạn bè, chúng tôi chưa hề có bất cứ một hành động nào không đứng đắn!” Tô Mục hướng về phía micro trả lời vô cùng chân thành.
Lúc này anh ta mới nhớ lại lời Lục Bắc Kiêu đã từng nói, anh ta và Diệp Kiều không được đi quá gần nếu không sẽ mang lại cho cô những rắc rối không cần thiết, tới lúc này anh ta mới hiểu ra, lòng vô cùng áy náy.
“Tô Mục, có người tố cáo rằng, tổ chức Người một nhà nhận tiền quyên góp nhưng không đi cứu trợ, mà chính là để bỏ túi riêng, chuyện này, anh giải thích như thế nào?” Một nhà báo đưa micro về phía anh mà hỏi.
Mẹ nó, vấn đề này Tô Mục thấy vô cùng buồn cười!
Dù cho là anh hay Diệp Kiều, bộ hai người giống đồ nghèo khổ lấy danh nghĩ từ thiện để lừa gạt tiền người khác lắm sao? Nhất là Diệp Kiều, đám nhà báo chó má này, không biết cô là ai hay sao chứ?!
“Đây là vu khống! Đối với người tố cáo chuyện này, chúng tôi sẽ căn cứ vào tội danh xúc phạm danh dự nhân phẩm của người khác để bắt người đó trả giá trước pháp luật! Đề nghị các vị nhà báo đây cung cấp tư liệu về người đó cho chúng tôi!” Tô Mục lấy kính râm xuống, đối diện với máy quay, mạnh mẽ nói.
Bên cạnh cửa sổ, có một người phụ nữ đội nón đen, hai tay khoanh trước ngực, khóe miệng đắc ý giương lên nói: “Diệp Kiều đâu rồi? Cô ấy tới chưa?”
“Tiểu thư, tuy chúng ta đã sắp xếp nhiều chướng ngại vật trên đường nhưng cô ấy đã đi trực thăng tời thành phố J, bây giờ, cô ấy vừa tới quán rượu dưới lầu!” Người đàn ông mặc âu phục, cung kính cúi đầu nói.
“Bọn bay đúng là đồ ăn hại! Chút chuyện nhỏ này mà cũng không làm xong!” Người phụ nữ xoay người, nghiêm nghị nói.
Cô ta vẫn mang kính râm, người khác nhìn vào sẽ không nhận ra.
“Tiểu thư, máy ảnh, đoạn quay phim của cô ta đểu ở trong tay chúng ta, cô ta không có chứng cứ!”
“Như vậy thì, cô ta chỉ có hóa đơn biên lai thôi, mấy thứ đó thì làm được gì chứ!” Người phụ nữ vô cùng vui sướng, đứng đó xem kịch hay sắp diễn ra!
——
Bà Đỗ thấy con dâu ăn mặc nhếch nhác, người vẫn khoác bộ đồ tình nguyện gấp gáp quay về mà đau lòng vô cùng.
“Kiều Kiều à, con nói xem, tội gì phải làm như vậy?! Làm nhiều việc tốt đến thế, kết quả lại bị người ta hắc cho chậu nước bẩn này! Bên ngoại gọi điện thoại qua hỏi ta chuyện này! Ta cũng đã nói với bên đó là sẽ giúp con!” Bà Đỗ nói với Diệp Kiều.
“Bác gái à, mọi người tin tưởng con, con đã cảm động lắm rồi! Bác đừng lo lắng cho con! Con phải nhanh chóng đến buổi họp báo, trang phục, trang sức với nhà trang điểm đều đến rồi đúng không ạ? Bộ dạng này của con, thực sự chưa thể tới đó!”
“Đều chuẩn bị xong hết rồi!” Bà Đỗ nói, nắm tay cô kéo vào thang máy: “Sao chúng ta lại không tin con được?! Ta còn muốn xem xem là kẻ nào đứng sau hãm hại con dâu của ta!”
——
“Tô Mục, nói mà không có bằng chứng, hiện tại cô Diệp cứ trì hoãn chưa chịu xuất hiện, có phải ‘Người một nhà’ đang giấu bí mật gì không?” Nữ phóng viên ở xa nhất hỏi lớn.
“Tôi đến rồi!” Đúng lúc này, cửa phòng họp sang trọng, xa hoa bị đẩy ra, sải bước vào trong là một người phụ nữ khí chất bất phàm, Diệp Kiều bước đến.
Cô mang đôi giày cao gót bằng da, quần tây ống rộng, áo sơ mi cộc tay, bộ âu phục trên người cô chuyển động theo từng bước đi, tóc dài hơi xoăn được cô thả một bên ngực, trong tay cô cầm một chiếc cặp, tay trái đeo đồng hồ đắt tiền của một hãng rất nổi tiếng, ngón áp út đeo nhẫn kim cương ba gram!
Cả người cô toát ra khí chất cao quý và sang trọng!
Bờm Sư Tử Tiện Tiện nhìn qua cũng giật mình, đây là, Kiều nhị nha à?!
“Xin chào các bạn, tôi chính là Diệp Kiều! Là một trong những người sáng lập tổ chức ‘Người một nhà’! Vị phóng viên lúc nãy chưa thấy tôi xuất hiện mà đã cho là tổ chức của tôi cất giấu điều gì, như vậy, bây giờ tôi xuất hiện rồi có phải không còn vấn đề gì nữa không?” Diệp Kiều ngồi xuống, nhìn về phía nữ phóng viên trong góc, cất giọng hỏi.
Nữ phóng viên bị cô chặn họng nên đành ngậm miệng.
“Chỉ đùa chút thôi! Làm phóng viên thì những chuyện này tốt nhất nên để ý một chút!” Diệp Kiều giương môi, cười nói, gương mặt cô sáng bừng, cả người tràn đầy năng lượng!
Cô phóng viên kia ngượng ngùng mà cúi đầu xuống thấp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-419.html.]
Cô lấy từ trong túi ra một xấp hóa đơn, biên lai: “Các bạn, hôm nay, trong buổi họp báo này, tôi muốn chứng minh cho các vị thấy, Tô Mục không có gian lận trong việc quyên góp. Chúng tôi cũng không có lợi dụng sự nổi tiếng để lừa gạt mọi người! Chúng tôi nhận được tiền quyên góp và dùng tiền đó đi mua đồ dùng cần thiết, đem đến tận những nơi xảy ra thiên tai, giao tận tay bà con! Đây đều là minh chứng những tháng nay chúng tôi đã mua sắm đồ đạc, toàn bộ hóa đơn, biên lai, mời mọi người xem qua!”
Màn hình lớn sau lưng trình chiếu dày đặc hóa đơn và biên lai.
“Cô Diệp, nhưng hóa đơn này đúng là có thể chứng minh cô mua những đồ dùng trên nhưng làm sao có thể chứng mình những thứ này đã đến tận tay nạn dân được?” Một vị phóng viên nam đặt câu hỏi.
Chà, cái người trong bóng tối kia mua chuộc không ít phóng viên nha…
Lúc Diệp Kiều đang suy nghĩ, phóng viên nam này có phải tay trong của kẻ muốn hại cô không, thì ngay lúc đó có một phóng viên nữ đứng lên đặt câu hỏi.
“Cô Diệp, tôi có một câu hỏi khác. Có vẻ như cô vẫn chưa tiết lộ tổng số tiền quyên góp lần này. Làm sao cô có thể đảm bảo rằng số tiền đã thông báo là đúng với số tiền thực nhận được?!” Một câu hỏi sắc bén đến từ nữ phóng viên.
Diệp Kiều gật đầu: “Mọi người, mọi người còn có thắc mắc gì không? Cứ hỏi hết, tôi sẽ trả lời từng người một! Là một tổ chức từ thiện, đặc biệt là tổ chức từ thiện phi chính phủ như chúng tôi thì càng phải giải quyết những vấn đề này trước sự giám sát của công chúng. Tất nhiên, chúng tôi cũng rất vui và tự tin nhận lấy sự giám sát từ mọi tầng lớp xã hội! Mọi thắc mắc, tôi sẽ vui vẻ giải đáp!”
Cô cười cười, thái độ chân thành và hào phóng.
Sau đó, cô đứng dậy, nhìn vào màn hình lớn phía sau: “Bởi vì đợt quyên góp này, rất nhiều khoản quyên góp được thực hiện tại chỗ, không thể nói rõ cá nhân, ai quyên góp bao nhiêu, nhưng chúng tôi có một danh sách chi tiết tài khoản của từng cá nhân chuyển khoản, mời mọi người cùng xem!”
“Chúng tôi có các tình nguyện viên đã ghi lại số lượng quyên góp, tính toán tổng số tiền nhận được từ mỗi địa điểm và số tiền quyên góp trung bình của mỗi người, ở mỗi nơi nhận đóng góp đều có mặt của công chứng viên nhà nước!” Diệp Kiều noia xong liền mời các công chứng viên nam có nữ có, tất cả đều mặc đồng phục, mang quốc huy của nhà nước trước ngực.
Lúc này, cô không khỏi khâm phục tầm nhìn xa của Khương Đại Lão, người mời công chứng viên giám sát.
Sau khi hai công chứng viên tự giới thiệu, họ nói về tình hình tại nói nhận quyên góp: “Chúng tôi đảm bảo rằng các tài khoản này hoàn toàn khớp với tài khoản thu thập được của từng địa điểm!”
“Mọi người, mọi người có ai còn thắc mắc gì về số tiền quyên góp thực tế mà chúng tôi nhận được không?” Diệp Kiều lớn tiếng hỏi.
Một số phóng viên có mặt tại hiện trường lắc đầu, một số không có tư cách, Diệp Kiều mỉm cười: “Có thể, nhiều người cho rằng công chứng viên cũng có thể bị mua chuộc, đúng không?”
“Ừ... Ai biết được cô có đưa tiền cho họ không..." Một nhà báo nhỏ giọng thì thầm trong đám đông.
“Trang phục rực rỡ mà cô ta mặc, nói không chừng cũng là tiền tham ô mà ra đấy…”
“Vị nhà báo này, cô là thực tập sinh à sao không thấy thẻ nhà báo chí của cô?” Diệp Kiều bước đến gần hai cô gái đang xì xào bàn tán về mình và mỉm cười hỏi.
“Tôi, chúng tôi không phải là nhà báo, chúng tôi là dân thường! Chúng tôi cũng đến nghe không được à!” Nhìn Diệp Kiều tiến đến từng bước từng bước một, cô gái có chút sợ hãi.
Hai người này chắc cũng do người hại cô mang tới đây mà.
“Hai cô em gái này nghi ngờ rằng bộ quần áo này trên người tôi là do biển thủ tiền quyên góp…” Diệp Kiều bật cười, cô gái nhỏ này nghĩ cô là Quách Mỹ Mỹ hay sao?!
“Cô Diệp của chúng ta là người giàu có, gia tài chắc cũng phải đến 30 tỷ nhân dân tệ, mấy bộ quần áo này đáng giá mấy đồng chứ?!” Lúc này, vợ chồng Khương Đại Lão cùng xuất hiện, màn hình lớn hiển thị cổ phần của hai công ty mà Diệp Kiều đang sở hữu, trong đó, một cái là của Khương Đại Lão với 13% cổ phần, cái còn lại là của bà Đỗ với 30% cổ phần, cả hai công ty đều đang có những hạng mục rất lớn.
“Trị giá 30 tỷ nhân dân tệ?!” Một phóng viên tại hiện trường sửng sốt!
“Sao có thể?!”
“Tại sao lại không thể? Cô chưa từng đọc báo tài chính đúng không? Của hồi môn mà bên ngoại cho cô ấy đã là 1,5 tỷ nhân dân tệ rồi!”
“Cô ấy giàu có đến vậy sao! Như vậy sao có thể biển thủ số tiền quyên góp ít ỏi đó?!”
Sau khi nghe giá trị tài sản của Diệp Kiều, hầu hết các phóng viên trên khán đài đều ngạc nhiên, họ bàn tán xôn xao. Lúc trước bọn họ đều bị dư luận dắt mũi, bọn họ thật sự cho rằng Diệp Kiều và Tô Mục đang lợi dụng danh tiếng của mình để kiếm tiền!
Như vậy, mấy khoản quyên góp này nói trắng ra cũng chưa bằng tiền tiêu vặt của cô nữa! Nhìn xem, tay cô đeo đồng hồ có giá trị lên đến sáu con số cơ mà!
“Diệp Kiều đáng c.h.ế.t này, giá trị thật sự cao như vậy sao?!” Trong phòng, người phụ nữ đang nhìn camera giám sát hội trường, kích động nắm tay nói.
“Tiểu thư, đúng vậy. Bà ngoại của cô ta là Hoa kiều, chủ tịch tập đoàn Phong Đầu, của hồi môn cho cô ta trị giá 150 triệu!” Người đàn ông mặt vest cung kính nói.
Diệp Kiều đáng c.h.ế.t này có bà ngoại từ khi nào?! Còn giàu có như vậy?! Rời thành phố J hai năm, cô ta đã bỏ lỡ điều gì?! Số của cô cũng tốt thật đấy! Tuy nhiên, cô có bà ngoại, cô ta còn có cha ruột!
DTV
“Chẳng trách, cô ta có địa vị như vậy trong nhà họ Lục!” Người phụ nữ tức giận siết chặt hai tay, “Mau cho người dân gặp nạn xuất hiện! Cô ta nói mà không có bằng chứng, nói đến khu vực thiên tai là đến sao?! Bây giờ, tôi xem cô ta làm thế nào để biện bạch cho mình!”
“Vâng! Tiểu thư!” Người đàn ông mặc vest nhận lệnh.
Tại buổi họp báo, Tô Mục đối diện với micro, “Các vị đánh giá Tô Mục tôi đây quá cao rồi, tôi chẳng qua chỉ là một ca sĩ hạng ba, còn Diệp Kiều bạn tôi, giá trị, danh tiếng và sức mạnh kêu gọi của cô ấy đều vượt xa tôi! Làm sao có thể lợi dụng danh tiếng của tôi để vơ vét của cải?!”
Vì vậy, sự thật mạnh hơn lời hùng biện, giá trị của Diệp Kiều bày ở đó, vả vào mặt tin đồn xấu này.
“Cô Diệp Kiều, chúng tôi tin rằng cô không lợi dụng danh tiếng của Tô Mục để vơ vét của cả. Tuy nhiên, những vật tư này thực sự gửi đến khu vực thiên tai rồi sao? Gửi đến khu vực thiên tai nào rồi? Có thể tiết lộ không?”
“Tất nhiên là có thể! Cụ thể là, tỉnh nhà nơi tôi và Tô Mục sinh sống, thị trấn Tân An, quận Hải Châu, thành phố L bị ảnh hưởng nặng nề bởi thiên tai nhất, vì ở ven biển, từng xảy ra một trận sóng thần, toàn bộ đồng ruộng, làng mạc đều bị phá hủy. Tất cả dân làng hiện đang ở điểm tái định cư, ban ngày ở dưới lều mà chúng tôi quyên tặng hóng mát, ban đêm nghỉ ngơi trong túi ngủ chúng tôi quyên tặng! Vật tư chúng tôi quyên tặng lần này gần như bao phủ cả thị trấn!” Diệp Kiều vô cùng tự tin nói.
Lúc này, có một già một trẻ đến hội trường, một cụ già và một cậu bé, họ đều mặc quần áo mới tinh, Diệp Kiều chỉ cảm thấy quen mặt.
Sau khi nghĩ kỹ, cô mới nhớ ra là người của thị trấn Tân An! Cô còn từng đưa nước khoáng cho cậu bé đó uống! Tên là Giai Giai!
Sao họ lại ở đây?!
Lẽ nào……
“Cô nói bậy! Chúng tôi căn bản chưa từng thấy đồ mà cô quyên góp cho chúng tôi!” Lúc này, cậu bé căm phẫn nói.
Lời của cậu bé khiến cả hội trường xôn xao, lập tức có phóng viên tiến lên phỏng vấn.
Quả nhiên, đúng như những gì cô dự đoán!
Diệp Kiều cười mỉa trong lòng, lòng cũng nguội lạnh.
Một già một trẻ này chắc là hai ông cháu, có lẽ đã nhận tiền của đối phương, cố ý đến gài bẫy cô!
“Bạn nhỏ, em tên gì? Nhà ở đâu? Tại sao lại nói như vậy?” Các phóng viên vây quanh cậu bé để phỏng vấn.
“Em tên là Đồng Giai Giai, nhà ở thôn Tiểu Hà, thị trấn Tân An, quận Hải Châu, thành phố L!” Cậu bé nói như đọc sách, còn ông cụ bên cạnh cũng gật đầu lia lịa, giống như một con rối bị điều khiển, họ lại chỉ trích Diệp Kiều, không quyên góp thứ gì cho họ!
“Cô ta đang nói dối, chúng tôi căn bản chưa từng nhận được bất cứ thứ gì từ cô ta!” Ông cụ nói bằng tiếng địa phương.
“Ông à, ông thật sự không nhớ tôi sao?” Diệp Kiều cao giọng hỏi, “Tôi còn từng đưa nước khoáng cho ông! Túi ngủ và lều là bản chuẩn!”
Ông cụ nhìn cô, ánh mắt chột dạ né tránh, lắc đầu, “Chưa từng gặp, chưa từng gặp.”
Diệp Kiều cười khổ, ngay khi mọi người cho rằng cô không có gì để phản bác, xoay chuyển, trên màn hình lớn đột nhiên chiếu hết ảnh này đến ảnh khác giống như một đoạn phim!
Trong ảnh, các tình nguyện viên mặc áo phông “người một nhà” đang chuyển vật tư, còn có người đang phát vật tư cho người dân gặp nạn, những người dân đó mỉm cười cảm kích, thậm chí còn có bức ảnh cận cảnh một bác gái cảm động đến rơi lệ!
Cũng có hình cảnh những tình nguyện viên kiệt sức nằm xuống đất, hoặc dựa vào tường chợp mắt nghỉ ngơi.
Mỗi bức ảnh đều được chụp rất cảm động!
Sau đó, trên màn hình bắt đầu xuất hiện bóng dáng quen thuộc của Diệp Kiều, cô buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo phông “người một nhà” màu trắng, bận rộn trong các khung cảnh, nụ cười của cô chân thành và nhiệt tình……
Hình ảnh dừng lại, trên màn hình lớn, hai ông cháu tươi cười, đang nhận nước khoáng từ tay cô, cậu bé cầm một chai nước khoáng trên tay, cười hạnh phúc và trong sáng……
Hai ông cháu này, không phải chính là hai người đã nói Diệp Kiều không giúp đỡ họ ở hội trường sao!