Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 414
Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:43:29
Lượt xem: 19
Chương 414:
Diệp Kiều lại hi vọng, hoa màu có thể sống được trên mảnh đất vốn dĩ mọc đầy những cây thuốc phiện này, cô mong những cây xanh đó có thể vượt qua được chất độc của cây thuốc phiện, vượt qua khoảng thời gian bình dị của đời người. Hoa Nhụy muốn dẫn mẹ lên thành phố nhưng mẹ sống c.h.ế.t không chịu đi, nhất định phải ở lại trong núi.
Vụ án này làm chấn động trong lẫn ngoài nước, nhưng lại bị phá một cách dễ dàng, làm cho lòng người hả hê, mỗi lần mở ti vi lên đều là những tin tức liên quan tới vụ án.
Vậy mà, Lục Bắc Kiêu thì vẫn như một vị anh hùng nằm vùng không tên không tuổi, giống như một bí mật vậy. Diệp Kiều vừa trở về thành phố, liền bị người của Cục An ninh Quốc gia bắt đi, bọn họ cẩn thận hỏi cung cô, thái độ cũng rất khách khí, cuối cùng họ bắt cô kí tên vào bản khai có liên quan đến vụ án.
Cũng không cho phép cô tiết lộ với bất kỳ ai chuyện A Mộc đang nằm vùng chính là Lục Bắc Kiêu.
“Lục Tiểu Cổn, mau ra đây cho ta! Tên nhóc con! Cố ý để mẹ con xấu mặt trước mặt nhiều người như vậy phải không?!” Cuối cùng cũng về đến nhà, sắp xếp lại đồ đạc xong xuôi, Diệp Kiều tức giận gọi.
Về sau cô không còn gặp lại nhóm Huyết Lang rồi!
Không có mặt mũi để gặp!
“Con không có cố ý.” Lục Tiểu Cổn nghiêm túc giải thích.
“Con còn nói không cố ý? Con coi ta là kẻ ngốc đấy à?! Con muốn nhìn cha con chiến đấu thì tự đi được rồi! Còn muốn ta dẫn con đi?!” Diệp Kiều tức giận nói, cái tên nhóc con này thật là xấu xa: “Tức c.h.ế.t đi được!”
Lục Tiểu Cổn bị mắng nên cảm thấy oan ức.
Diệp Kiều đần độn này có biết là lần này con đã giúp người có thêm bao nhiêu năng lượng hay không hả? Nói không chừng ngày nào đó con lại đột nhiên biến mất!
“Nói chuyện đi! Con bị câm điếc à?!” Diệp Kiều hung dữ nói: “Con trai à! Cha của con cũng thế, cái tính nóng nảy đó giống y chang kiếp trước, may mà mẹ con dẻo mồm dẻo miệng, nếu không thì lại giẫm lên vết xe đổ nữa rồi!”
Đã bốn ngày kể từ ngày xa nhau, vậy mà cơn giận của cô vẫn còn chưa tan, nhớ tới liền muốn độn thổ.
Lục Tiểu Cổn chỉ biết im lặng.
Lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng gọi của tham mưu trưởng, Diệp Kiều vội vàng đi xuống.
“Kiều Kiều, quê của con lại bị lũ lụt rồi!” Lão tham mưu trưởng vừa xem tin tức trên ti vi vừa nói.
Năm 1998 có một trận lũ lụt lớn lịch sử, cuối cùng cũng tới rồi, Diệp Kiều nhíu mày, cũng may, kiếp trước nhà họ không có ai thương vong, chỉ là nhà nhà đều bị thiệt hai nghiêm trọng.
“Ông nội, cho con gọi điện thoại về nhà một chút!” Cô từ sân bay trở về cũng đã đoán được phần nào, vì mưa to nhiều nơi nên chuyến bay bị hoãn.
“Mau mau gọi đi! Để mọi người đừng lo lắng, viếc chống lũ và tiếp tế đang được triển khai! Quân khu đều đang điều quân tới cứu viện!” Lão tham mưu trưởng vội vàng nói.
Nhà cha mẹ nuôi nói, nước sông gây ngập khắp nơi, nhiều thôn trang chìm trong biển nước, nhà họ lớn nhất ở phía đông, lại ở trên cao nên nước chưa vô phòng, trong thôn nhiều nhà nước dâng tới giường, chỗ thôn của họ dù gặp nạn nhưng cũng không phải quá nghiêm trọng.
Những vùng duyên hải cũng bắt đầu chạy nạn, sợ biển lại động.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Kiều liền chuẩn bị làm mấy việc có ích cho quê hương, liên hệ với điểm cứu trợ, đóng góp rất nhiều vật tư y tế, cứu tế bà con. Kiều Thiêm biết việc này, cũng nhiệt tình ủng hộ cô, cùng cô thương lượng, lấy danh nghĩa công ty quyên góp một khoản tiền, thậm chí còn muốn quay về quê nhà l.à.m t.ì.n.h nguyện.
Diệp Kiều cảm thấy anh ta có trở về thì cũng không giúp được bao nhiêu, chỉ khiến việc thêm bận bịu, chi bằng ở lại kêu gọi quyên góp trên mạng rồi chuyển đồ về điểm tiếp tế.
Hai anh em họ dẫn đầu đám nhân viên, ngày đêm bận rộn.
Có ngày nghỉ, Lục Bắc Kiêu liền trở về tứ hợp viện, nghe chú Hải nói, sau khi trở về Lục phu nhân đã đóng cửa tự kiểm điểm, chưa tới tứ hợp viện!
Cô là phụ nữ đã có chồng rồi mà không về nhà ở thì còn ra thể thống gì chứ?!
Lúc đó, cũng đã chạng vạng tối.
Khoảng sân nhỏ của Diệp Lão tham mưu trưởng được rải một lớp ánh sáng màu cam.
Bị ảnh hưởng bởi cơn bão, thời tiết mấy ngày nay rất mát mẻ, lão tham mưu trưởng và cháu rể đang ngồi trong sân nhỏ chơi cờ, trong khi đó Diệp Kiều đang ở trên lầu ngủ bù.
“Ông ơi, đám cưới của con với Diệp Kiều trước giờ cũng chưa bàn qua, con định tháng mười xin nghỉ phép!” Lục Bắc Kiêu vừa đánh cờ một cách nghiêm túc vừa nói.
“Xong rồi! Mấu chốt cũng tùy theo lịch trình của cháu thôi! Hai đứa đã nhận giấy chứng nhận kết hôn hơn một năm nay! Cũng đã đến lúc làm đám cưới rồi! Cứ theo quy củ, không làm tiệc cưới thì không phải vợ chồng thật sự.” Lão tham mưu trưởng trầm giọng nói.
“Ai nói con muốn kết hôn?!” Diệp Kiều từ trong phòng đi ra, nhìn hai người một già một trẻ đang đánh cờ, cô cao giọng nói một cách bá đạo.
Cô thậm chí còn trợn mắt lên nhìn Lục Bắc Kiêu!
! ! !
Tiểu nha đầu vậy mà cũng còn giận!
Lục Bắc Kiêu sững sờ.
Còn lão tham mưu trưởng thì thực sự sửng sốt, cô là bảo bối, là viên ngọc quý của nhà họ, thế mà bây giờ lại tức giận đùng đùng, rõ ràng là đang cãi nhau với A Kiêu mà!
Điều này đúng là hiếm thấy! Đôi bạn trẻ luôn dính nhau như keo dính chuột, sao nay lại cãi nhau tới mức này chứ?
Lục Bắc Kiêu cũng hung hăng trừng mắt nhìn cô gái nhỏ còn đang giận mình.
Diệp Kiều cũng không chút sợ hãi trừng lại anh.
“Ông nội, chuyện đám cưới này đợi sau hãy nói. Đêm nay con còn có việc, con đi ra ngoài trước đây!” Cô mặc một chiếc áo sơ mi bình thường, vai đeo ba lô lệch một chút, vừa đi ra phía sân nhỏ vừa nói chuyện.
“Ông nội, con xin lỗi, con không đánh tiếp được rồi!” Lục Bắc Kiêu bỏ con cờ trong tay xuống, đứng phốc dậy, đuổi theo cô.
Mới ra tới cửa nhỏ, anh thấy Diệp Kiều đã leo lên mô tô, hiên ngang rời đi rồi!
!!!
Anh lập tức leo lên xe thể thao đậu gần đó, tăng tốc đuổi theo cô.
Nhân viên ở cung thể thao đang tổ chức một buổi biểu diễn, mục đích là để quyên góp tiền cứu tế, tất cả các ngôi sao tham dự hoạt động lần này đều đóng góp một khoản tiền, toàn bộ đều chuyển đến vũng lũ, mà Diệp Kiều chính là một trong những người khởi xướng hoạt động này.
Cô ngồi ghế phía trên với tư cách là khách mời.
Xuyên suốt buổi biểu diễn, Diệp Kiều luôn cảm thấy giống như có một đôi mắt nóng rực, nhìn chằm chằm vào cô!
Cô làm sao có thể không biết người đó là ai chứ!
Khi Tôn Kiếm xuất hiện trên sân khấu, cảm giác như thể ánh mắt đó sắp lao vào g.i.ế.c c.h.ế.t cô tới nơi!
Hừm!
Cô mà sợ anh à!
Fan hâm mộ của Tôn Kiếm la hét đến chói tai, suýt làm rung chuyển mái nhà của cung thể thao. Sau khi thần tượng của họ hát xong một bài, anh xúc động nói rằng lần này quê hương anh phải hứng chịu trận lụt rất lớn, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ, anh còn nhắc đến một trong những người khởi xướng hoạt động này là bạn tốt của anh ấy Diệp Kiều
“Diệp Kiều này từ trước đến nay rất thân thiết với Tô Mục đó!”
“Nghe nói hai người họ là thanh mai trúc mã! Lúc trước khi phỏng vấn Tô Mục, anh ấy cũng có nhắc tới cái tên Diệp Kiều này!”
“Tô Mục được ra mắt cũng là nhờ cô ấy giúp đỡ đó! Nói không chừng hai người họ đang yêu nhau cũng nên!”
“Tôi cũng muốn làm người yêu của Tô Mục!”
Mấy cô gái ngồi bên cạnh Lục Bắc Kiêu thì thào nói, những lời này khiến sắc mặt của anh ngày càng đen lại!
Tiết mục của Tô Mục đã kết thúc, sân khấu tối một chút rồi lại sáng lên, nhưng lúc này Lục Bắc Kiêu đã không còn trông thấy bà Lục của mình ngồi đó nữa!
“Cô Hai à! Nhanh nhanh lên, cho anh ngồi ké xe mô tô của em một lát, fan hâm mộ điên cuồng quá, xe của bảo mẫu bị họ chặn lại rồi!” Bờm sư tử Tiện Tiện từ cửa thoát hiểm chạy ra ngoài, đến bãi đỗ xe thì nhìn thấy mô tô của Diệp Kiều, anh liền ngỏ ý muốn đi chung.
Nhưng không may, cổ áo của anh ta bỗng bị một bàn tay thần bí xách lên, Bờm Sư Tử bị xách tới một bên, tuy ánh sáng không đủ nhưng Diệp Kiều đã ngửi được mùi của sự giận dữ đâu đây.
Bờm Sư Tử Tiện Tiện cảm thấy, mẹ nó sao mà lạnh thế này, tập trung nhìn vào đối phương thì mới thấy, à thì ra là tên “cho vay nặng lãi” lúc trước.
Diệp Kiều chẳng thèm để ý, vặn ga chuẩn bị chạy thì anh đã nhanh chóng nhảy lên phía sau xe cô. Anh ngồi phía sau, hai tay ôm chặt eo cô.
!!!
“Lục Bắc Kiêu! Anh đi xuống cho em!” Cô không sợ c.h.ế.t mà ra lệnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-414.html.]
Ôi trời!
Bờm Sư Tử Tiện Tiện hoảng hốt, cô hai Kiều muốn tìm đường c.h.ế.t à?! Bình thường trước mặt tên này nịnh nọt không biết mệt mà nay lại dám quát lên với anh ta?!
Tiểu nha đầu!
Thế mà bảo anh đi xuống, trước mặt tình địch của anh mà cô dám bảo anh đi xuống như vậy!!!
Cô định không cho anh chút mặt mũi nào à!
Đây cũng là lần đầu tiên cô không biết nặng biết nhẹ như vậy!
Lục Bắc Kiêu không những không bước xuống mà anh còn ôm chặt eo của cô hơn. Trước mặt Bờm Sư Tử Tiện Tiện, anh vừa ôm eo cô vừa dụi mặt vào cổ cô, phà hơi vào bên tai cô: “Bảo bối, em nghiêm túc đấy à? Hả?”
Giọng nói khiêu gợi mang theo chút hấp dẫn và uy hiếp!
Hừm, đừng mong đi cùng cô!
“Đương nhiên là nghiêm túc! Lục Bắc Kiêu! Anh bước xuống xe ngay cho em!” Diệp Kiều tức giận nói.
Ôi trời!
Bờm Sư Tử Tiện Tiện cảm giác như mình càng ngày càng thích nhị nha này rồi nha!
Cuối cùng cô cũng thẳng lưng mà nạt lại tên “cho vay nặng lãi” đáng ghét kia!
“Tên cho vay nặng lãi này, cô ấy bảo cậu xuống xe, không nghe thấy à? Cậu đừng có dây dưa nữa, tôi gọi bảo vệ đó!” Tiện Tiện tiến lên, đứng gần xe mô tô, hai tay khoanh trước ngực, trừng mắt nhìn Lục Bắc Kiêu, không sợ c.h.ế.t mà hét lên.
Tuy chỉ là con pháo thí trước mặt Lục Bắc Kiêu không đáng xu nào nhưng Bờm Sư Tử Tiện Tiện quyết định lấn tới một lần, cho dù chết, cũng phải c.h.ế.t rực rỡ như Hạ Hoa, chứ không muốn c.h.ế.t trong thầm lặng như Thu Diệp!
Tối thiểu cũng phải thể hiện một chút khí phách đàn ông trước mặt nhị nha chứ!
Thật tình không biết làm sao, lúc này Diệp Kiều chỉ cảm thấy anh ta đang tìm đường chết, trong lòng không ngừng mặc niêm cho anh ta!
Chẳng qua, cái khí phách này thật sự rất đáng khen!
Tiện Tiện nói xong câu đó, liền cảm giác ớn lạnh, trong lòng run lẩy bẩy, nhưng ngoài mặt vẫn giữ thái độ lạnh lùng: “Nhìn cái gì?! Chẳng phải cậu là lính sao? Có đánh được bốn vệ sĩ da đen của tôi không?!”
Diệp Kiều chỉ biết im lặng.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới liền, vừa nhắc tới bốn tên vệ sĩ thì bốn tên vệ sĩ vừa vặn mới dẹp xong đám fan nên chạy đến hộ giá!
Có vệ sĩ che chắn, Tiện Tiện càng thêm đắc ý, lúc này Lục Bắc Kiêu bước xuống khỏi mô tô, Diệp Kiều không để ý nên chìa khóa xe đã bị anh ta rút ra mất, lúc này, cô muốn trốn cũng không trốn được rồi!
! ! !
“Lục Bắc Kiêu! Trả lại chìa khóa cho em!” Diệp Kiều vẫn ngồi trên xe mô tô, tức giận nói.
Một người đàn ông mặc đồ đen và đội mũ lưỡi trai quay lưng về phía cô, đối mặt với anh là bốn tên vệ sĩ da đen cao lớn, họ đều là vệ sĩ của Bờm Sư Tử.
“Đánh đi! Đánh hắn đi! Dám bắt nạt nhị nha của ta! Đêm nay ta nhất định phải cho hắn biết thế nào là lễ độ!” Bờm Sư Tử Tiện Tiện đứng sau bốn tên vệ sĩ lớn tiếng ra lệnh!
Mặc dù bốn tên vệ sĩ đều là người da đen, đô con, cao lớn nhưng chưa chắc đánh lại anh, Diệp Kiều lẳng lặng ngồi nhìn Bờm Sư Tử Tiện Tiện tìm đường chết
Cô có khuyên cũng không được, nhưng cô cũng không muốn khuyên!
Tên đô con đầu tiên lao đến chỗ Lục Bắc Kiêu và vung nắm đ.ấ.m vào mặt anh. Anh đứng vững ở đó, chỉ di chuyển cổ để tránh nắm đ.ấ.m của tên đô con đó. Giữ chặt cánh tay của tên đó, quật ngã anh ta một cách dứt khoát!
Chỉ với một chiêu mà anh đã quật ngã được tên vệ sĩ nặng hơn hai trăm kí, Tiện Tiện hoảng hốt đứng đó.
“Ba người còn lại cùng nhau lên đi, đừng lãng phí thời gian của tôi!” Lục Bắc Kiêu nghiêm túc nói, Diệp Kiều đứng đó cũng biết trước được kết quả rồi!
Cô quay người lại, không chạy, bước không nhanh không chậm, cô không tin, một mình cô không thể trị được anh!
Sau lưng có tiếng hét vang lên, ngay cả khi không quay đầu lại, cô cũng biết là bốn tên vệ sĩ đang nằm lăn quay dưới đất.
Bờm Sư Tử Tiện Tiện nhìn thấy cảnh này không khỏi thở dài cảm khái: Mẹ nó, tên này là Lý Tiểu Long đó à?!
Lúc này, kẻ “cho vay nặng lãi” đang tiến về phía anh ta, mặt đằng đằng sát khí, anh sợ đến mức lùi lại hết lần này đến lần khác…
Bờm Sư Tử Tiện Tiện vẫn còn đang mặc chiếc áo phông trắng của sự kiện từ thiện khi nãy. Nhìn thấy Lục Bắc Kiêu lạnh lùng tiến đến gần mình, anh cảm thấy mình hèn nhát đến mức hai chân run sắp ngã!
Mẹ nói, tới bốn tên vệ sĩ da đen mà còn bại trận dưới tay tên này, thì mình làm sao mà địch lại? Chẳng phải mình cũng sẽ bị hắn đè c.h.ế.t như con kiến sao?!
Anh đột nhiên dùng sức nắm lấy cổ áo, Tiện Tiện cảm thấy rằng mình đang được nâng lên: “Tiểu tử, nhị nha là của ai? Hữm?”
“Nhị nha, là, là… là của tôi.” Mặc dù rất sợ nhưng hai từ cuối cùng Bờm Sư Tử Tiện Tiện nói ra rất lớn, rất vang dội! Khiến cho Diệp Kiều vốn đã đi xa còn nghe thấy.
“Ối!!!”
Tiếng hét của Tiện Tiện vang lên, bình dấm chua kia cuối cùng cũng cho anh ta một đ.ấ.m vào bụng!
“Tôi đã muốn đánh cậu từ lâu rồi! Nhưng vì Diệp Kiều, tôi không thể làm gì cậu, nhưng nhóc con à, cậu đúng là không biết tốt xấu!” Lục Bắc Kiêu nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cô ấy là người mà cậu có thể nhớ nhung à? Đừng cho là mình có tiền rồi, nổi danh rồi thì có tư cách theo đuổi cô ấy! Cả đời cậu cũng không có cơ hội ấy đâu! Mẹ nó, cậu có dám vỗ n.g.ự.c nói với tôi là cậu yêu cô ấy sâu đậm hơn tôi không? Cậu có dám vỗ n.g.ự.c nói là cậu có thể bảo vệ cô ấy cả đời không?!” Lục Bắc Kiêu híp mắt, lạnh giọng chất vấn Tiện Tiện.
“Tôi, tôi…”
“Mẹ nó, là cậu không dám! Cậu đối với cô ấy, chẳng qua chỉ là tình cảm thanh mai trúc mã! Còn tôi đối với cô ấy là yêu đến mức không màng sống chết! Cậu nhóc tóc vàng, đừng có chấp mê bất ngộ nữa, về sau, tránh xa cô ấy một chút! Nếu cậu thích cô ấy thì nên biết suy nghĩ, về sau đừng có nói oang oang quan hệ của hai người ở nơi công cộng nữa!” Lục Bắc Kiêu lần nữa lạnh lùng nói.
“Cô ấy là vợ của Lục Bắc Thần của tôi! Cháu dâu lớn của nhà họ Lục! Người đã có gia đình! Cần thanh danh, cậu hiểu không?! Cô ấy không nên dính dáng đến một ngôi sao như anh!” Anh lại nói tiếp, lời nói mang theo chút bá đạo!
Anh rất tự tin rằng tình yêu của anh dành cho Diệp Kiều nhiều hơn, to lớn hơn gấp vạn lần tình yêu mà Tôn Kiếm dành cho cô! Tình yêu của cậu nhóc này đối với cô ấy thật quá trẻ con!
Bờm Sư Tử Tiện Tiện không nói nên lời cứ đứng im đó.
“Nói chính xác hơn thì, cô ấy chỉ là quan tâm một chút đến người bạn thời thơ ấu của cô ấy mà thôi! Đối với tôi, đó mới gọi là tình yêu rực lửa! Cô ấy không hề yêu cậu!” Lục Bắc Kiêu nói xong câu này, có thể nói đã đánh một đòn chí mạng vào Bờm Sư Tử Tiện Tiện!
Anh ta đem chuyện này chôn chặt dưới đáy lòng còn không phải vì lí do này hay sao?!
Lục Bắc Kiêu không thèm nói những điều vô nghĩa với anh ta nữa, kéo anh ta đi về phía có tiếng fan hâm mộ.
“Anh bị điên à, thả tôi xuống mau lên! Mẹ nó, fan hâm mộ mà nhìn thấy thì làm sao tôi còn chỗ đứng nữa hả?!” Bờm Sư Tử Tiện Tiện kích động nói.
“Tôi đúng là không muốn cho cậu chỗ đứng!” Lục Bắc Kiêu xấu xa nói.
! ! !
Tiêu đề của trang báo giải trí ngày mai hẳn là sẽ xuất hiện tiêu đề: Ngôi sao ca nhạc nổi tiếng Tô Mục bị một chàng trai xách ném đi như một con gà.
Nghĩ tới đây, Tiện Tiện đã muốn tự tử c.h.ế.t cho rồi!
“Tên cho vay nặng lãi này, tôi, sau này tôi không để ý đến Diệp Kiều nhà anh nữa, được chưa?” Bờm Sư Tử Tiện Tiện sợ hãi nhận tội.
“Cậu không để ý tới cô ấy à? Tên nhóc tóc vàng này cậu nghĩ cậu là ai? Là không được đeo bám nhị nha nữa nghe chưa?!” Lục Bắc Kiêu chán ghét nói.
“Được được được, tôi chắc chắn sau này sẽ không quấn lấy nhị nha nữa!” Tiếng hét của fan hâm mộ càng lúc càng gần, Tiện Tiện cảm giác hình tượng nam thần của mình sắp bị hủy hoại đến nơi!
DTV
Mẹ nó, nói vậy nghe còn được!
Lục Bắc Kiêu vẫn không khách khí, buông mạnh anh ta xuống. Đẩy anh ta tới trước đám fan hâm mộ. Do chưa kịp chuẩn bị nên suýt chút nữa anh ta đã ngã nhào rồi, Tiện Tiện không tránh được sự nhiệt tình của các fan hâm mộ nữ, bọn họ nhanh chóng vọt tới, bao vây anh, điên cuồng ôm anh, thậm chí có người còn muốn hôn anh!
Đây chính là hậu quả của việc đắc tội với Lục Bắc Kiêu nha!
Diệp Kiều vừa thành công chạy qua cửa lớn thì nghe thấy tiếng xe thể thao ồ ồ bên cạnh rồi dừng lại ấn hai hồi còi, cô nghe mà làm như không nghe nên cứ phòng đi tiếp!
Nhóc con này, chắc còn đang giận anh đây mà!
Nhưng mà, anh một chút cũng không cảm thấy hối hận việc ngày đó đánh vào m.ô.n.g cô trước mặt mọi người, phải làm vậy để sau này cô không còn chạy loạn chứ?!
Cô cứ đi, còn anh thì lái chiếc xe thể thao giữ tốc độ ngang với cô, cả hai cứ đi song song về phía trước…