Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 412
Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:43:26
Lượt xem: 14
Chương 412:
Anh thật sự là gián điệp!
!!!
Phan Linh ngạt thở lần nữa, cô ta quay đầu qua, không thể tin nổi nhìn người đàn ông đang cúi người đứng bên cạnh mình.
“Anh, anh có ý gì? Anh, là ai?” Phan Linh run giọng hỏi, giọng nói khản đặc, linh hồn cô ta đã kinh động ngạc nhiên, vẫn đang run rẩy!
“Tôi là người mà loại hàng như cô không thể mường tượng được! Món nợ này, đợi ngày cô c.h.ế.t tôi bảo vợ tôi tính với cô!” Khóe miệng Lục Bắc Kiêu giương lên một nụ cười lạnh lẽo, thấp giọng nói, thân hình cao lớn đứng thẳng dậy.
Trong phòng khách to như thế, lại là một vùng đất đầy xác chết, m.á.u chảy thành sông.
Toàn bộ thuộc hạ của Phan Linh bị lính đánh thuê xả s.ú.n.g g.i.ế.c c.h.ế.t hết!
“Không, không thể, Hà Sơn! Anh ta, anh ta là gián điệp!” Phan Linh điên loạn gào thét, nhưng gào không lên tiếng, cả người đều đang run cầm cập, da đầu tê rần.
Lục Bắc Kiêu để mặc cho cô ta kêu gào, cứ gào đi, tiếng của Phan Linh không lớn, cho dù Hà Sơn nghe thấy thật cũng không thể tin lời cô ta được nữa!
Đợi Weiser nhập cảnh lần nữa, sẽ quét sạch chúng!
“Hà Sơn! Hà Sơn!” Phan Linh kích động gào.
“Người đâu! Mang cô ta vào nhà lao!” Lục Bắc Kiêu lên tiếng dặn dò, hai tên lính đánh thuê từ lầu hai đi xuống, họ nhanh chóng đến bên cạnh Phan Linh, một tên đỡ Phan Linh lên chỉ bằng một cánh tay.
“Anh ta, anh ta là gián điệp! Các người nghe thấy không hả, anh ta, anh ta là gián điệp đó!” Phan Linh dùng hết sức lực mà hét, thế nhưng không có ai nghe cô ta nói, bởi vì toàn bộ lính đánh thuê này bất giác đã được thay thành lính đặc chủng Quân giải phóng Nhân Dân Trung Quốc mà thần không biết quỷ không hay!
Cho đến bây giờ, Phan Linh chưa từng thật sự nghi ngờ Lục Bắc Kiêu, nhưng là vì yêu mà không có được mới mưu hại anh như thế!
Cô ta đâu ngờ rằng anh thật sự là vậy, gián điệp!
Là từ nơi nào đến?
Tổ chức buôn ma túy khác, hay là cảnh sát?
Không, không giống từ đâu cả! Đến cảnh sát cũng sẽ không có người đàn ông cực phảm như vậy!
Anh còn có vợ! Vợ của anh là ai?!
Phan Linh bị giam vào nhà lao, hai tay cô ta nắm lấy thanh sắt, đầu không ngừng đập cửa: “Anh ta là gián điệp đó, các người nói, nói cho Hà Sơn đi! Anh ta thật sự là gián điệp đó, các người dám không nghe lời tôi nói sao!”
“Lính đánh thuê” đứng gác mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng.
“A Mộc! Hành động lần này, chỉ được thành công, không được thất bại! Giết Wisetkaew rồi! Mấy thỏi vàng này một thỏi cũng không thể đến tay anh ta! Hàng chúng ta còn thừa cậu phải đưa cho tôi hết! Giết Wisetkaew rồi nuốt lấy lô hàng này, Hà Sơn tôi nửa đời sau rửa tay gác kiếm cũng đủ phung phí rồi!” Hà Sơn tham lam nói với Lục Bắc Kiêu.
DTV
Hà Sơn này, dã tâm cũng thật lớn!
Lần này, nếu không phải Queen gửi tin cho anh, anh lại giúp Hà Sơn một phen, e rằng tên Hà Sơn này còn không nói cho anh thời gian giao dịch mật thiết!
“Anh Sơn! Anh yên tâm!” Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói.
“A Mộc, người tôi tin tưởng nhất chính là cậu đó.” Hà Sơn cảm khái nói.
Lục Bắc Kiêu giương miệng cười: “Cảm ơn anh Sơn tín nhiệm!”
Anh cất toàn bộ * ở sau lưng, đeo kính râm lên, xách vali theo Hà Sơn xuống lầu, rất nhanh đã đến bến cảng.
Wisetkaew vẫn xảo quyệt như trước đây, đổi địa điểm giao dịch ba lần, không ngừng chơi đùa họ, cuối cùng quyết định địa điểm giao dịch trong cánh rừng hoang sơ!
“Wisetkaew! Hàng của chúng tôi đều đến đủ hết chưa?” Hà Sơn lên tiếng hỏi.
Wisetkaew ra hiệu với thuộc hạ, tên thuộc hạ kia mở vali ra, bên trong là từng bao *: “Vàng đâu?”
Lục Bắc Kiêu cũng mở vali ra, vali vừa mở, ánh sáng của vàng lấp lánh.
Anh cầm thỏi vàng lên đi qua Wisetkaew, đến bên phía họ, anh bỏ vali xuống, người của Wisetkaew lập tức đi đến kiểm tra, mà Lục Bắc Kiêu mở ra một bao *, nghiền một chút rồi thử.
Gật đầu với Hà Sơn!
Wisetkaew lấy được vàng xong, xách lên muốn đi.
Lúc này, tiếng s.ú.n.g vang lên.
Lúc Wisetkaew xoay người lại thì thấy thuộc hạ của Hà Sơn nổ s.ú.n.g về phía mình.
“Hà Sơn, mày!” Anh ta còn chưa nói hết câu đã bị bắt thành tổ ong ngã trên mặt đất, thuộc hạ của Wisetkaew đang ẩn nấp trong rừng hoang sơ thấy vậy, toàn bộ bắt đầu phản kích, nhưng rất nhanh đã bị lính đánh thuê của Lục Bắc Kiêu b.ắ.n chết, họ đeo bịt mặt, chỉ lộ ra đôi mắt.
“A Mộc! Làm tốt lắm!” Hà Sơn đắc ý nói, giơ ngón tay cái với Lục Bắc Kiêu!
Giờ đây, hàng đến tay rồi, vàng cũng không mất! Mà cảnh sát, lại không có tên nào!
Qủa thật hả hê lòng người!
Hà Sơn đắc ý đến mức quên mất hình tượng của mình!
Không biết ai tung tin Hà Sơn định gác kiếm, lúc Hà Sơn về đến biệt thự, mấy trưởng lão đã tụ họp ở đó hết cả.
“Hà Sơn! Cậu muốn thu tay, đã hỏi qua mấy lão đầu chúng tôi chưa?” Ông Bưu đập bàn nói.
“Rốt cuộc sao mấy người già không c.h.ế.t các ông biết được chuyện này ?” Trong lúc Hà Sơn nói chuyện, hắn ta nhìn Lục Bắc Kiêu ra hiệu, Lục Bắc Kiêu nhìn năm tên lính đánh thuê, họ lập tức bao vây mấy trưởng lão.
“Hà Sơn! Cậu, cậu đây là muốn tạo phản?” Chú Long giận dữ nói.
“Hà Sơn! Chúng ta, chắc chúng ta sẽ không phải là trúng kế chứ? Hả?! Tôi nhớ, là, là, chính là tên tiểu tử A Mộc này gọi điện thoại cho tôi đó! Là cậu ta bảo chúng tôi đến đây họp!” Trong mấy trưởng lão, chú Quan trẻ tuổi nhất phản ứng lại lớn tiếng nói.
“Đúng! Là, là A Mộc gọi chúng tôi đến đó!” Mấy trưởng lão kia đồng thanh, bởi vì sự thật chính là như vậy!
Hà Sơn lúc này ngơ ngác: “A Mộc, cậu gọi họ đến làm gì?”
Lục Bắc Kiêu đang đeo kính râm, không nói một lời, cả người lãnh khốc.
Lúc này đây, Phan Linh ở tầng hầm không có ai canh giữ, không biết làm sao thoát ra được, cô ta được người đỡ ra: “Hà Sơn! Tên A Mộc kia, anh ta là gián điệp! Anh ta là gián điệp!”
Phan Linh kích động hét.
“Cậu ta là gián điệp?” Mấy trưởng lão dồn dập nhìn Lục Bắc Kiêu.
Hà Sơn lúc này vẫn không thể tin nổi: “Phan Linh, tiện nhân cô, cô đang nói lung tung gì hả!”
“Không có! Tôi không có nói lung tung! Anh ta chính là gián điệp!” Phan Linh kích động nói: “Tối hôm đó, chính miệng anh ta nói với tôi! Hà Sơn, anh ta, anh ta gọi mấy trưởng lão đến chắc chắn đã liên kết với cảnh sát, định tiêu diệt chúng ta!”
Phan Linh lại nói.
Nhìn dáng vẻ cô ta điên cuồng như thế, Hà Sơn híp mắt nhìn Lục Bắc Kiêu đang đeo kính râm, chẳng lẽ cậu ta thật sự là gián điệp?
Nếu không phải, vậy tại sao gọi trưởng lão đến đây?
“A Mộc! Cậu nói rõ cho tôi?! Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?! Tại sao lại gọi hết trưởng lão đến?” Hà Sơn lần nữa kích động chấn vấn Lục Bắc Kiêu.
Lúc này, Lục Bắc Kiêu tháo kính râm xuống, nhếch miệng, híp mắt nhìn Hà Sơn, cười nhạt nói: “Hà Sơn, không gọi họ đến, làm sao quét sạch một mẻ tập đoàn các người?!”
Anh vừa nói ra câu này, tát cả mọi người xôn xao!
A Mộc này, thật sự là gián điệp!
“Các người còn đơ ra làm gì! Mau b.ắ.n c.h.ế.t cậu ta cho tôi!” Cuối cùng Hà Sơn cũng biết được chân tướng, bất tri bất giác lớn tiếng nói.
Lúc này, ba tên lính đánh thuê từ bên ngoài đi vào, họ đều mang mặt nạ, chỉ lộ đôi mắt.
“Bắn cậu ta, b.ắ.n c.h.ế.t cậu ta cho tôi!” Hà Sơn chỉ vào Lục Bắc Kiêu, nói với họ.
Thế nhưng, chính vào lúc này, s.ú.n.g trong tay hai tên lính đánh thuê trong đó, toàn bộ đều nhắm chuẩn vào Hà Sơn!
Một tên khác, trong tay cầm băng tay cờ đỏ sao năm cánh, dán từng cái một lên tay áo của những tên lính đánh thuê khác!
!!!
Tất cả ông trùm ma túy đều ngây ngốc nhìn!
Họ căn bản không phải lính đánh thuê, họ là, quân giải phóng!
Làm thế nào thì Hà Sơn cũng không ngờ được rằng lính đánh thuê quốc tế hắn ta tuyển chọn vào, vào lúc bất giác thần không biết quỷ không hay đã thay thành Quân giải phóng hết toàn bộ!
Họ mặc quần áo tác chiến rằn ri, chân mang ủng quân đội, đầu đeo mặt nạ đen chỉ lộ ra đôi mắt, từng người cao to vạm vỡ, chỉ có ba người tiến vào sau cùng chiều cao hơi kém so với năm người còn lại, trên cánh tay trái của họ toàn bộ đều dán băng tay cờ đỏ ngôi sao năm cánh, rạng rỡ, bắt mắt!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-412.html.]
Trong đại sảnh trang trí rực rỡ, thành viên quan trọng và bộ phận đầu não của tập đoàn đều bị bao vây toàn bộ!
“Các người là Quân giải phóng!” Hà Sơn vẫn đen mặt như cũ, lạnh lùng nói.
“Chính xác mà nói, là Bộ đội Đặc chủng Lục quân Quân giải phóng Nhân Dân Trung Quốc!” Lục Bắc Kiêu đã đi thay thành quần áo tác chiến rằn ri, tay ôm s.ú.n.g trường tấn công, trên mặt bôi màu rằn ri, không còn râu quai nón, đầu đội mũ nồi rằn ri, anh dũng khốc soái đi đến trước mặt Hà Sơn, bá khí nói.
Giọng nói bá khí của anh vọng lại trong đại sảnh rộng lớn!
Hà Sơn ngẩng đầu, thảng thốt nhìn Lục Bắc Kiêu cao lớn uy nghiêm, thuộc hạ hắn ta tín nhiệm nhất, cánh tay phải đắc lực, A Mộc!
A Mộc là lính đặc chủng!
Chính xác mà nói là sĩ quan đặc chủng, hắn ta nhìn thấy được quân hàm của anh!
Phan Linh đứng ở nơi cách đó không xa cũng nhìn thấy Lục Bắc Kiêu, không còn râu quai nón, tuy nhìn không rõ dáng vẻ của anh nhưng dưới tình cảnh cận kề cái c.h.ế.t thế này, vẫn bị dáng vẻ anh dũng bá khí của anh mê hoặc!
Người đàn ông này, quả nhiên là người khác biệt!
“Không thể nào, chuyện này không thể!” Cuối cùng Hà Sơn cũng khôi phục tinh thần, tiếp tục nói.
Hắn ta tận mắt nhìn thấy anh g.i.ế.c c.h.ế.t gián điệp của cảnh sát!
“Hà Sơn, trên đời này có nhiều chuyện mà một trùm ma túy như anh không thể tưởng tượng nổi đâu!” Lục Bắc Kiêu nhếch miệng, chế nhạo nói.
“Không thể nào, chuyện này không thể!” Cuối cùng Hà Sơn cũng khôi phục tinh thần, tiếp tục nói.
Hắn ta tận mắt nhìn thấy anh g.i.ế.c c.h.ế.t gián điệp của cảnh sát!
“Hà Sơn, trên đời này có nhiều chuyện mà một trùm ma túy như anh không thể tưởng tượng nổi đâu!” Lục Bắc Kiêu nhếch miệng, chế nhạo nói.
“Không thể nào, chuyện này không thể!” Cuối cùng Hà Sơn cũng khôi phục tinh thần, tiếp tục nói.
Hắn ta tận mắt nhìn thấy anh g.i.ế.c c.h.ế.t gián điệp của cảnh sát!
“Hà Sơn, trên đời này có nhiều chuyện mà một trùm ma túy như anh không thể tưởng tượng nổi đâu!” Lục Bắc Kiêu nhếch miệng, chế nhạo nói.
Mấy trưởng lão kia, có người đã bị dọa sợ đến phát bệnh tim!
Còn có người móc s.ú.n.g lục ra, không tự lượng sức định nổ súng, chỉ là tay còn chưa nhấc lên đã bị lính đặc chủng phản kích b.ắ.n chết! Máu tươi óc não b.ắ.n ra rơi đầy trên đất!
Mấy trưởng lão khác thấy ông Bưu bị b.ắ.n bể đầu ngã trên mặt đất, bị dọa đến ôm đầu đầu hàng ngay lập tức!
“Dẫn đi toàn bộ! Kẻ phản kháng, giết!” Lục Bắc Kiêu vừa ra lệnh, toàn bộ đặc cảnh trang bị vũ trang cũng tiến vào, lần lượt còng tay các trưởng lão và thuộc hạ của họ ở hiện trường.
“A Mộc! Tôi, tôi biết Hà Sơn có kho vàng! Tôi, tôi dẫn các người đi tước lấy tiền tham ô của hắn ta, tha, tha c.h.ế.t cho tôi, có được không?!” Giờ Phan Linh lớn tiếng nói, dáng vẻ định đoái công chuộc tội.
Lục Bắc Kiêu híp mắt, hồ nghi quan sát Phan Linh.
“A Mộc, thả tôi đi, vàng của tôi cho cậu hết!” Lúc này Hà Sơn thấp giọng nói, một dáng vẻ đang cám dỗ Lục Bắc Kiêu.
Sớm đã nghe nói Hà Sơn có kho vàng, đó là chỗ hắn ta giấu tiền tham ô mấy năm nay, nhưng không biết ở đâu, ngay cả người thân tín như anh đây hắn ta cũng chưa từng tiết lộ qua!
“Dẫn đi!” Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói.
Không đến một lát sau, tám người lính đặc chủng gồm cả anh trong đó áp giải Hà Sơn và Phan Linh ra khỏi biệt thự!
Ngoài biệt thự, rừng s.ú.n.g mưa đạn, đặc cảnh đang truy sát mấy tên tay sai của tập đoàn đang chạy thục mạng bốn bề.
Nhìn thấy mấy tên tay sai từng tên rồi lại từng tên ngã xuống, Hà Sơn âm thầm nắm chặt tay, ngày hôm nay, cho dù hắn ta có c.h.ế.t cũng phải kéo theo đám lính đáng hận này c.h.ế.t cùng!
“Đi mau!” Khẩu s.ú.n.g của Diệp Thành chĩa sau ót Hà Sơn, trầm giọng nói.
Hà Sơn giơ hai tay lên thành tư thế đầu hàng, hắn ta tăng tốc độ chân.
Lục Bắc Kiêu há không hiểu suy nghĩ của tên trùm ma túy Hà Sơn này sao!
Anh đi về phía Phan Linh, Phan Linh đang bị ba người lính đặc chủng áp giải, thấy Lục Bắc Kiêu đi đến, Phan Linh kích động không gì bằng: “A Mộc, đừng, đừng g.i.ế.c tôi!”
“Không g.i.ế.c cô cũng được! Thành thật giao ra địa điểm chính xác của kho vàng!” Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói.
“Chính, chính là trong sơn động!” Phan Linh run giọng nói.
Thấy ánh mắt trốn tránh của cô ta, Lục Bắc Kiêu liền biết Phan Linh vốn không hề biết kho vàng ở đâu.
“Bắn c.h.ế.t cô ta!” Anh trầm giọng nói.
“Đừng đừng đừng, A Mộc, tôi, tôi còn có tư liệu đường dây buôn ma túy trên toàn quốc, tôi giao cho anh, đừng, đừng g.i.ế.c tôi mà!” Phan Linh ý thức được mình bị nhìn thấu, vội vàng nói tiếp.
“Chị dâu Phan! Thật ngại quá, mấy đường dây buôn ma túy cô nói đó đều gãy hết rồi!” Vào lúc này, giọng nói khiến sắc mặt Phan Linh trắng bệch vang lên!
Cô ta còn tưởng là quỷ!
Cô gái mặc áo sơ mi trắng, buộc tóc đuôi ngựa, gương mặt xinh đẹp trắng nõn động lòng người từ trên xe đặc cảnh bên cạnh đi xuống, đi đến trước mặt cô ta, Phan Linh lần nữa mở to mắt ngây ngốc!
Phan Linh còn tưởng mình thấy hồn ma, sợ đến hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất, hai mắt trừng to nhìn gương mặt xinh đẹp động lòng người kia của Diệp Kiều.
“Cô, cô cô cô…” Phan Linh ngạc nhiên không gì bằng nhìn Diệp Kiều c.h.ế.t đi sống lại, kích động đến lắp ba lắp bắp.
Diệp Kiều khoanh tay, Lục Bắc Kiêu cao lớn anh tuấn đứng bên cạnh cô, tay của anh khoác lên bờ vai cô, khóe miệng giương lên nụ cười cưng chiều, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
Một màn này, lần nữa khiến đầu óc thiếu khí của Phan Linh không thể suy nghĩ được nữa!
“Tại, tại tại tại sao tôi chưa chết, đúng không?” Khóe miệng Diệp Kiều giương lên nụ cười chế nhạo, từ trên cao trừng mắt nhìn Phan Linh bị giam trong nhà lao mấy ngày này, bị tra tấn đến không ra hình người, mỉm cười hỏi.
Phan Linh gật đầu, cả người kích động đến run rẩy, cô và A Mộc, là quan hệ gì?!
Thân mật như thế!
“Chị dâu Phan, đó là tôi giả chết!” Diệp Kiều mỉm cười nói: “Cố ý diễn cho các người xem đó!”
“Muốn biết mối quan hệ của tôi và anh ấy sao?” Cô lại nhìn Lục Bắc Kiêu anh tuấn bên cạnh mình, lại nhìn xuống Phan Linh.
Phan Linh gật đầu theo bản năng.
“Anh ấy, là người đàn ông của tôi!” Diệp Kiều bá khí nói: “Nói chính xác thì là chồng tôi!”
Nhớ đến mấy thứ lúc trước Lục Tiểu Cổn cho cô nghe, lời Phan Linh nói lúc câu dẫn Lục Bắc Kiêu, trong đôi mắt Diệp Kiều tỏa ra ác ý, b.ắ.n thẳng vào Phan Linh!
Trái tim của Phan Linh chùn xuống lần nữa, cô ta ngẩng đầu nhìn anh đầu đội mũ nồi, cả người rắn rỏi bá khí!
“Các, các người…” Phan Linh run giọng nói.
Chẳng trách cô ta câu dẫn A Mộc này thế nào, anh cũng không trúng kế của cô ta, chẳng trách sau khi gặp được nhóc con này thì phá giới! Họ, họ vậy mà lại là vợ chồng!
Lúc này, Diệp Kiều cúi người, phiến môi dán bên tai Phan Linh: “Người đàn ông của tôi nói với tôi rằng anh ấy cảm thấy cô quá ác độc, nhìn cô, căn bản cương không nổi…”
Cô tà ác nói.
Sắc mặt Phan Linh càng thêm trắng bệch.
“Chị dâu Phan, thật là uổng phí bà trùm ma túy cô xuất ra toàn bộ bản lĩnh, câu dẫn người đàn ông của tôi rồi… Điều này cũng chứng minh được anh ấy cực phẩm cỡ nào, có điều, cực phẩm như vậy, anh ấy chỉ yêu một mình tôi… đố kị nhỉ? Điên cuồng nhỉ? Cô cho rằng trong mắt anh ấy, cô là bà trùm rất giỏi giang, anh ấy nên phải quỳ rạp dưới váy hạt lựu của cô, đúng không? Đáng tiếc, trong mắt anh ấy, cô cmn giống như gái điếm ai cũng có thể lấy làm chồng, muốn dơ bẩn bao nhiêu thì dơ bẩn bấy nhiêu.” Diệp Kiều tiếp tục trút giận nói.
Phan Linh nghe mấy lời này, đôi má đỏ bừng đến bỏng, bởi vì lúc trước cô ta chính là tâm thái câu dẫn Lục Bắc Kiêu, nhưng lại không biết trong mắt anh, cô ta có bao nhiêu đê tiện!
“Nhóc con thối cô, tôi g.i.ế.c c.h.ế.t cô!” Phan Linh kích động nhe nanh múa vuốt, lính đặc chủng bên cạnh định nổ súng, Lục Bắc Kiêu làm một tư thế tay.
Chỉ thấy Diệp Kiều không bị đánh trúng, trái lại Phan Linh ăn một bạt tay của Diệp Kiều!
“Để em ấy đánh!” Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói, anh biết cô vợ như lọ giấm nhỏ này của anh muốn trút giận!
Chết tiệt!
Kiêu Thần thật đau lòng vợ của anh!
Ba người lính đeo mặt nạ thân cao kém hơn những lính đặc chủng khác, thật ra là lính nữ!
Thời Vũ cảm thấy mình đã bị lạm dụng ghê gớm!
“Cô dám đánh tôi! Lúc tôi g.i.ế.c người nhóc con cô còn đang nghịch bùn đó!” Phan Linh cận kề cái chết, điên tiết phản kháng, chỉ là cô ta không cẩn thận lại ăn thêm một bạt tay của Diệp Kiều.
Lục Bắc Kiêu nâng cổ tay lên nhìn thời gian, cánh tay trái vòng lấy eo Diệp Kiều: “Vợ ơi, đừng tính toán với một ả đàn bà sắp đi chầu diêm vương nữa, đừng đánh làm đau tay mình!”
Một tay anh ôm lấy eo Diệp Kiều, trong tay trái lấy ra một cây s.ú.n.g màu đen, chỉa vào đầu Phan Linh: “Hạng đàn bà này, trực tiếp cho cô ta đi chết, khá tốt đó!”