Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 409
Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:43:21
Lượt xem: 27
Mấy vị trưởng lão này đều xuất thân từ trùm buôn ma túy, không có chuyện ác nào không làm! Nhưng, giang hồ có quy củ của giang hồ, phụ nữ của anh em chưa bao giờ cho nhau đụng chạm đến. Bưu gia đã đến tuổi thập thất cổ lai hy vừa mới bị Phan Linh sàm sỡ, bị dọa sợ đến bệnh tim tái phát, hô hấp dồn dập, một dáng vẻ sắp hết không khí.
Đệ của ông ta vội vàng cho ông ta uống thuốc trợ tim có hiệu quả nhanh!
Con chó cái Phan Linh nằm bò trên mặt đất, trong miệng không ngừng gọi "A Mộc", trước mắt cô ta mọi người đều biến thành A Mộc, quỳ trên mặt đất muốn ôm đùi người khác, những trưởng lão đó vội vàng né tránh.
“Kéo cô ta ra!" Hà Sơn như muốn g.i.ế.c người, quát ầm lên.
Thanh âm của hắn ta như hổ gầm rông ngâm, Diệp Kiều ở tầng hai cũng nghe thấy được.
Cười c.h.ế.t cô rồi!
Tuy rằng không có thể tận mắt nhìn thấy, nhưng mà Phan Linh ăn phải độc nấm, đem khát vọng ảo tưởng sâu trong lòng nói ra, làm cô hết sức vui mừng!
Phan Linh này, còn tưởng những trưởng lão đó là Lục Bắc Kiêu làm dã tâm của cô ta bị bại lộ, những trưởng lão này còn tin cô ta mới là lạ! Hơn nữa, Hà Sơn lại tín nhiệm anh Kiêu như vậy, về sau cả tập đoàn buôn ma túy và Phan Linh cũng không thể nói gì!
Sức lực Phan Linh rất lớn, hai vệ sĩ cũng không giữ được cô ta lại, lúc này cô ta lại như bà điên mà bắt đầu cởi nút thắt của sườn xám!
Những trưởng lão này cũng đã đến tuổi già, thật đủ mất mặt: "Hà Sơn! Tôi thấy hội nghị hôm nay kết thúc thôi!"
“Vốn là muốn xử lý A Mộc, ai ngờ đều là do Phan Linh vì yêu sinh hận, trả thù A Mộc! Chuyện này là sao?!"
“Các vị trưởng lão, mọi người phải tin tưởng ánh mắt của Hà Sơn tôi! Tuy A Mộc mới tới đây không lâu, nhưng những việc cậu ta làm tôi đều hài lòng! Tôi còn tận mắt nhìn thấy cậu ấy g.i.ế.c cảnh sát nằm vùng! Người này rất đáng tin!" Hà Sơn trầm giọng nói, sắc mặt không vui.
“Người phụ nữ Phan Linh này, gôi nhịn cô ta lâu rồi!" Hà Sơn trầm mặt.
Vất vả lắm mới lôi được Phan Linh ra khỏi phòng, cô ta vẫn còn kêu ở bên ngoài.
“Hà Sơn, chúng tôi đương nhiên là tin ánh mắt của anh! Đừng giận, về sau Phan Linh còn có chỗ dùng! Bây giờ chưa g.i.ế.c vội được!" Long gia nói, các trưởng lão khác cũng đã rời đi.
Bọn họ mới vừa đi Hà Sơn liền đi đến tầng 2 nơi nhốt Phan Linh, miệng cô ta còn đang nhắc A Mộc mãi, Hà Sơn kéo cô ta vào phòng vệ sinh, mở van nước lạnh ra ấn đầu cô ta xuống!
Hà Sơn ấn mạnh đầu cô ta xuống, chỉ lát sau, Phan Linh liền biến thành gà trong nồi canh!
Nếu không phải nể tình cô ta đang nắm giữa nửa tài nguyên của tập đoàn, Hà Sơn thật muốn g.i.ế.c cô ta!
Sau khi bị nước lạnh dội tỉnh, ý thức của Phan Linh mới tỉnh lại, cô ta không biết đang ở đâu: "Các trưởng lão, A Mộc kia chính là gian tế! Sẽ không sai! Sẽ không sai!”
Hà Sơn tức giận nhấc chân đạp cô ta ngã nhào xuống mặt đất, bây giờ Phan Linh hoàn toàn hôn mê!
——
Thời điểm Phan Linh tỉnh lại, hoàn toàn không nhớ rõ đã xảy ra việc gì không nhớ rõ mình ở phòng hội nghị buộc tội A Mộc, không nhớ sao mình lại ngất đi, nửa bên mặt bị sưng lên!
Đã xảy ra chuyện gì?!
Cô muốn đi hỏi Hà Sơn, nhưng hắn ta không ở đây.
“Chị dâu, chị, chị uống thuốc kích dục, cảm xúc bị không chế……hội nghị đã kết thúc rồi….." tay Phan Linh cầm bọc đá chườm mặt, hỏi vệ sĩ.
Vệ sĩ kia làm sao lại dám nói ra hôm nay cô ta làm ra chuyện mất mặt, rũ đầu, ấp úng nói.
“Tôi uống thuốc k.í.c.h d.ụ.c bao giờ?!" Phan Linh tức giận nói.
Cô ta cầm điện thoại gọi điện cho Bưu gia: "Con đàn bà nhà mày, còn có mặt mũi gọi tới đây? Một đời anh danh của chồng tao đều bị mày phá hỏng cả!"
Người nhận điện thoại là vợ của Bưu gia, hung tợn nói.
Bị vợ của Bưu gia mắng một tràng, vẻ mặt Phan Linh mờ mịt!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao cô ta hoàn toàn không nhớ rõ?!
Đành phải lại lần nữa gọi vệ sĩ tới.
“Chị dâu, sau khi ngài uống thuốc k.í.c.h d.ụ.c ——”
“Tôi nói, tôi không có uống thuốc kích dục!" Phan Linh tức giận nói, tuy rằng cô ta cũng có thói quen uống thuốc kích dục, nhưng mấy năm nay đã thu liễm đi rất nhiều, chỉ thi thoảng mới uống, nhưng dạo gần không uống!
Tên vệ sĩ kia sợ tới mức cúi thấp đầu xuống.
“Chính là do chị đột nhiên mất không chế, ngồi lên trên đùi Bưu gia, sau đó……" vệ sĩ căng da đầu nói, bây giờ nhớ tới người phụ nữ xinh đẹp hơn 30 tuổi như sói đói à hôn một ông già 70 tuổi, hình ảnh kia thật sự cay mắt!
“Mày nói cái gì?" Phan Linh kích động nói, cô ta bò lên trên đùi Bưu gia?!
Không nghĩ tới, còn có việc càng làm cho cô ta mở rộng tầm mắt!
“Chị bò lên trên đùi Bưu gia, đem ông ấy trở thành A Mộc, không ngừng hôn……mọi người, mọi người đều bảo chị uống thuốc kích dục!" Vệ sĩ kia mạo hiểm, cuối cùng cũng nói ra.
Sắc mặt Phan Linh trắng bệch!
“Con mẹ nó cái Pi gì vậy?! Tôi, sao tôi có thể làm ra loại chuyện này?!" Phan Linh kích động mà gài, cô ta bò lên trên duid Bưu gia, hôn ông ta…..
Nghĩ đến da mặt lốm đồm, nếp nhăn của Bưu gia, Phan Linh muốn nôn ọe!
“Chị dâu là thật! Chị bớt giận! Tha mạng!" Vệ sĩ vừa nói vừa lau mồ hôi, không dám liếc nhìn Phan Linh một cái.
“Con mẹ nó! Đây là có chuyện gì?! A?!” Phan Linh giận sôi gào lên, vang vọng cả biệt thự.
Cô ta là muốn liên hợp với trưởng lão buộc tội A Mộc, kết quả, vậy mà…
Đôi tay Phan Linh ôm đầu, lại lần nữa hét lên chói tai!
Cứ như vậy, ở trước mặt các trưởng lão cô ta mất hết thể diện, không nói đến thể diện của Hà Sơn, giờ cũng không có ai tin lời cô ta nói!
Thanh âm của Phan Linh truyền đến trên tầng, Diệp Kiều ở trong phòng mừng rỡ cười ha ha.
“Xứng đáng! Ai bảo con mẹ nó cô mơ ước người đàn ông của tôi! Mẹ nó, lúc này chỉ mới bắt đầu mà thôi!" Diệp Kiều đắc ý nói.
“Lục Tiểu Cổn, Phan Linh ở trong tổ chức này, chịu trách nhiệm bán hàng sao?!" Căn cứ vào một ít nội dung cô nghe được, đoán là vậy.
“Đúng vậy, vợ chồng bọn họ, Hà Sơn phụ trách nguồn cung cấp, tập đoàn này khống chế thị trường giao dịch ma túy toàn quốc, Phan Linh có tất cả thông tin của các nhà phân phối!" Lục Tiểu Cổn khó có được lúc nghiêm túc, kịp thời trả lời vấn đề của cô.
“Những người buôn ma túy này, đều đáng chết!" Trong lòng Diệp Kiều căm phẫn, nhớ tới trong thôn Nhụy Hoa mấy người đàn ông đều bị ma túy làm hại, anh trai cô ấy cũng chỉ vì 12 gam ma túy mà bán cô ấy đi, còn có ma túy đã hại vô số gia đình, những người cảnh sát không có tiếng tăm gì đã anh dũng hy sinh, còn có những người giống Lục Bắc Kiêu suốt ngày phải căng não đấu trí với những người như này, cô nắm chặt tay.
Cửa phòng đột nhiên bị người đá văng ra, nhìn lên thì thấy vẻ mặt hung ác của Phan Linh đứng ở cửa.
Chẳng lẽ cô ta biết là cô hạ thuốc? Không có khả năng!
“Chị dâu, anh Sơn đã nói là không thể quấy rầy phụ nữ của A Mộc……" vệ sĩ đi tới, nói với Phan Linh.
“Anh Sơn Anh Sơn, mẹ nó mày biết sợ anh Sơn, nhưng không sợ tao phải không?! Đưa con đàn bà này kéo vào nhà kho cho tao!" Phan Linh hung tợn nói.
Vệ sĩ không chút nhúc nhích, cô ta đành phải tự mình ra tay, mà Diệp Kiều cũng mặc kệ cô ta kéo đi, nhà kho là chỗ nào?
Nhà kho, chính là nơi giống như kho hàng, có cửa sắt lớn, cô bị Phan Linh đẩy vào, trong kho hàng này có tủ lạnh, không biết để cái gì, Phan Linh kéo cửa sắt lên, kho hàng to như vậy chỉ có hai người phụ nữ.
Trên tay Phan Linh có nhiều thêm một cái roi, vẻ mặt cô ta hung ác đi tới trước mặt cô, giương môi: "A Mộc là thích khuôn mặt xinh đẹp này của mày đi? Hay là thích mày hôn nó?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-409.html.]
Phan Linh vừa dứt lời, vung roi lên muốn đánh vào mặt Diệp Kiều!
Khóe miệng Diệp Kiều giương lên, thân hình cao gầy nhẹ nhàng tránh đi được cây roi dài.
Con nhóc này vậy mà lại tránh được!
“Con nhóc thối nhà mày! Lại đây cho ta, để tao đánh! Tao muốn đập nát mặt mày, hủy hoại thân thể mày! Để xem A Mộc còn chơi mày thế nào được nữa!" Phan Linh hung tợn nói, một bộ dạng là nữ vương hạ lệnh cho người hầu.
Mẹ nó, rốt cuộc ai đánh ai đây?!
Diệp Kiều khinh thường mà nghĩ, cô lúc này không sợ hãi mà nhìn Phan Linh, nói: "Chị dâu này, không phải chị không muốn A Mộc chơi tôi sao? Vậy thả tôi đi là được! Tôi chạy rồi, anh ấy không chơi nữa!"
“Muốn để tao thả mày đi? Không có cửa đâu! Tao muốn hủy hoại mày, vậy mới có thể dập được lửa giận trong lòng tao!" Phan Linh hung tợn nói, đi về phía Diệp Kiều.
“Chị dâu, chị phải phân rõ trái phải chứ, là A Mộc một hai phải bắt tôi! Tôi cũng là người bị hại! Sao chị lại lấy tôi trút giận được?! Chị thả tôi ra không phải tốt rồi sao?" Diệp Kiều tiếp tục cãi cọ với cô ta, lùi về phía tủ đông.
“Mày là người bị hại? Con nhóc nhà mày đang khoe khoang với tao phải không?! Có thể cùng người cực phẩm như A Mộc lên giường là phúc khí của mày! Tao dụ dỗ cậu ta bao nhiêu lần cậu ta cũng đều thơ ơ, mày biết không?!" Phan Linh vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi nói với Diệp Kiều.
Diệp Kiều chưa từng thấy qua người phụ nữ nào ghê tởm như vậy!
Nhưng mà, lực chú ý của cô lại là đồ vật ở tủ đông, bên trong là từng con gà đông lạnh, bên trên mặt đất là một bao bột phấn màu trắng.
Mẹ nó!
Cô hiểu ra, ngày thường bọn họ giấu ma túy ở gà vịt đông lạnh rồi vận chuyển ra ngoài!
“Chị dâu, chị quyến rũ anh ta không thành sao lại trách tôi?" Diệp Kiều tức giận nói, tính cách người phụ nữ này thật vặn vẹo!
“Mày lớn lên như con hồ ly tinh! Mày trẻ như vậy! Tao không trách mày thì trách ai! Hôm nay tao phải phá hỏng gương mặt nhỏ của mày! Mày đừng trốn! Để tao đánh! Đánh c.h.ế.t mày!" Phan Linh vừa nói vừa quật roi da, Diệp Kiều liên tục lùi về phía sau, tránh trái tránh phải, nhẹ nhàng tránh roi của cô ta.
Phan Linh mẹ nó đúng thật là điên rồi!
Nhìn thấy cô ta vụt nhiều roi xuống, Diệp Kiều nhảy từ bao hàng xuống, đi ra phía sau cô ta: "Bây giờ, mẹ nó đến lượt bà đấy đánh mày!"
Cô lạnh lùng nói xong, ở trước mặt Phan Linh xoay người, đá cô ta nằm xuống dưới đất!
“Mày dám đánh tao! Con nhóc thối kia!" Phan Linh không thể nghĩ tới là Diệp Kiều cũng dám đánh cô ta.
Khóe miệng Diệp Kiều cười: "Chị dâu có khi không biết được là tôi biết võ đâu!"
Nhìn người phụ nữ tóc tai rối tung, vẻ mặt hung ác, bên má còn sưng to, cô ta còn dám nghĩ tới quyến rũ Lục Bắc Kiêu, cô thật muốn nói thật cho cô ta biết!
Diệp Kiều nện một quyền ở bụng cô ta, Phan Linh bị đau hô lên.
“Chị mệt rồi, vẫn mẹ nó nên ngủ một giấc đi!" Diệp Kiều nói, kéo thân thể cô ta ra, bàn tay phải c.h.é.m xuống phía sau cổ cô ta!
Hai mắt Phan Linh nhắm lại, ngã xuống.
Diệp Kiều lập tức từ túi quần lấy ra bình thuốc màu nâu, mở miệng Phan Linh ra đổ vài giọt vào.
“Nuốt xuống đi, ngoan!” Cứ như vậy, cho dù có người tiến vào, Phan Linh cũng sẽ vì ảo giác mà làm chuyện khác người, cho dù đến lúc đó cô ta tỉnh lại, giải thích cũng không có ai tin chuyện ma quỷ của cô ta!
“Lục Tiểu Cổn, con giúp mẹ trông cửa, mẹ tìm xem ở đây có đồ gì quan trọng hay không!" Diệp Kiều nói xong, liền chạy tới chỗ làm việc ở kho hàng, bàn làm việc chất đầy văn kiện!
Cô từ trên người Phan Linh lấy được chìa khóa, nhanh chóng mở ngăn kéo bàn làm việc ra……
Mẹ nó!
“Lục Tiểu Cổn! Con mau nhìn xem mẹ tìm được gì này?! Thông tin về các nhà phân phối khác nhau mà tập đoàn bán thuốc!" Diệp Kiều nhìn sổ sách, kinh ngạc cảm thán nói.
Thật là quá kích động!
Kích động đến nhiệt huyết sôi trào!
Nếu công an nắm giữ được tư liệu này, đem từng tên buôn ma túy bắt đu, đây chính là một chuyện tốt sảng khoái mà! Những tên buôn ma túy ngày thương lươn lẹo này, những cái này công an cũng chưa tra ra được đâu! Mà theo cô biết, hành động nằm vùng lần này của Lục Bắc Kiêu là muốn xóa sổ tập đoàn cùng với nhà phân phối, nhưng tập đoàn buôn ma túy lớn toàn quốc, không biết nên tra xét từ đâu.
“Nhanh chóng nhớ đi!" Lục Tiểu Cổn ra lệnh.
Diệp Kiều lập tức lấy giấy bút chép mười mấy tập tài liệu kia.
“Diệp Kiều, mẹ nhanh lên, có người tới!" Cô mới chép được một nửa, Lục Tiểu Cổn đã nhắc nhở cô.
Lúc này, Phan Linh đang hôn mê cũng có dấu hiệu tỉnh lại, cô đau đớn rên rỉ, trái tim Diệp Kiều cũng vọt tới cổ họng, nhanh chóng tăng tốc!
Phan Linh bò dậy từ trên mặt đất, thân thể lung lay, lúc này thấy Diệp Kiều ngồi ở bàn làm việc phía xa: "Mày làm gì ở kia?" Cô ta rút s.ú.n.g từ eo ra, nhắm vào Diệp Kiều.
Mẹ nó!
Chẳng lẽ thuốc không có tác dụng?!
Diệp Kiều cảm giác mình có khả năng bị Phan Linh b.ắ.n một phát chết, tim đập đến rung lên, nhưng tay phải nắm bút của cô vẫn phải sao chép tư liệu buôn ma túy!
Phan Linh cầm súng, bước từng bước về phía cô.
“Anh Sơn! Chị dâu mang người phụ nữ kia vào trong kho hàng, không cho chúng tôi vào, sau đó chúng tôi nghe thấy âm thanh của roi da, sau đó lại không có tiếng gì!" Ngoài kho hàng, vệ sĩ nói với Hà Sơn, Lục Bắc Kiêu vừa đưa hàng về cũng có ở đây.
Anh híp mắt, mặt lạnh lùng, nhưng mà dưới vẻ ngoài bình tĩnh lại là một người đàn ông lo lắng cho người phụ nữ ở trên đầu quả tim của mình!
Nếu, cô nhóc bị Phan Linh hành hạ, anh sẽ lập tức g.i.ế.c cô ta! Cho dù bị bại lộ, cũng không sợ!
“Mở cửa ra!" Hà Sơn trầm giọng phân phó.
Vệ sĩ tiến lên, đẩy vài cái nhưng không được, lúc này Lục Bắc Kiêu nhấc chân.
Lúc này, Diệp Kiều nghe thấy ngoài của có tiếng bước chân.
Cô vội vàng đem sổ sách nhét vào ngăn kéo, tờ giấy kia nhét vào dưới bốt, khóa lại ngăn kéo, khi cô làm những động tác đó Phan Linh đi tới càng gần, thân thể cũng lung lay: "Mày đang làm gì?" Phan Linh lẩm bẩm hỏi.
“Mày, mày trộm, mày là gián điệp!" Phan Linh lại nói.
Trán của Diệp Kiều ứa mồ hôi lạnh ra, sợ Hà Sơn đi vào phát hiện cô ăn trộm tài liệu!
“Cứu mạng! Cứu mạng!” Cô tránh ở hộc bàn làm việc, lớn tiếng kêu.
DTV
“Mày không được trốn, không được trốn, mày là gián điệp." Phan Linh lẩm bẩm nói, họng s.ú.n.g của cô ta dời xuống, đôi tay không còn sức, s.ú.n.g cũng rơi xuống đất.
Diệp Kiều thấy thế, vội vàng chạy, đem chìa khóa trong tay ném ra ngoài, để cho boni họ không phát hiện cô trộm chìa khóa.
“Gián điệp! Đừng chạy! Mày là gián điệp! Mày là gián điệp!” Phan Linh kích động mà kêu, nhanh chóng nhặt roi dưới đất, Diệp Kiều vì muốn diễn thật hơn một chút, roi cuối cùng đúng lúc đập vào trên mặt cô, gương mặt trắng nõn của cô lập tức để lại một dấu đỏ nóng rát!
“Cứu mạng! Cứu mạng!” Cô ôm đầu, lớn tiếng thét chói tai.
Lúc này, cửa sắt bị kéo ra, vài bóng hình xuất hiện ở cửa.
Tâm Diệp Kiều muốn nhảy khỏi họng, nấm độc sao lại chưa có tác dụng?!
“Anh Sơn, nó, là nó." Phan Linh xoay người, thấy Hà Sơn đi vào, lớn tiếng nói.
“Phan Linh, mẹ nó cô còn chưa ngại mất mặt hay sao." Hà Sơn nghiến răng nghiến lợi nói, mà lúc này Phan Linh lại quật roi vào hắn ta!