Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 408
Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:43:19
Lượt xem: 19
“Mở cửa ra! Cứu mạng!" Diệp Kiều vỗ cửa kính, lớn tiếng kêu.
Nghĩ thầm, tạm thời là trốn không thoát được, lúc này Lục Bắc Kiêu lại lấy lý do là "Không chơi đủ" để giữ cô lại bên người, thật ra cô cũng không muốn rời đi. Có Lục Tiểu Cổn trợ giúp, cô cũng không đến mức liên lụy anh, còn có thể giúp anh!
“A Mộc! Trong mắt anh còn có người chị dâu là tôi không?!" Phan Linh trừng mắt, trong mắt Lục Bắc Kiêu không có cô, tức giận nói.
“Chị dâu, tôi không cảm thấy chuyện này cùng cô có quan hệ gì! Nếu cô ép tôi, chúng ta có thể đến trước mặt anh Sơn lý luận!" Lục Bắc Kiêu cũng không khách khí mà phản bác, cái người Phan Linh này đã bị Hà Sơn dạy dỗ, đối với anh vậy mà còn chưa từ bỏ ý định!
Cái người A Mộc này, thật đáng giận!
Ỷ vào là phụ tác đắc lực, dám lấy Hà Sơn uy h.i.ế.p cô ta!
Xem ra, đúng là thật không sợ cô ta!
“A Mộc, chúng ta chờ xem!” Phan Linh tàn nhẫn nói, sau đó phất tay áo bỏ đi!
Phan Linh đi được một lúc lây, Lục Bắc Kiêu mới thả Diệp Kiều từ trong nhà vệ sinh đi ra: "Anh Kiêu, em sợ cô ta lại tìm em, tìm tới nơi này, anh có thể nghĩ cách để cô ta đừng đến đây nữa được không!"
“Có cách!" Lục Bắc Kiêu nghiêm túc nói, vòng qua eo cô, ngón tay sờ sờ: "Xem ra, cô nhóc của anh phải ở đây rồi!"
Nếu anh cố ý thà cô đi, tạo cho cô cơ hội chạy trốn, khả năng không cao, ai lại có thể chạy thoát từ tay A Mộc anh được? Như vậy, chắc chắn sẽ khiến cho mọi người hoài nghi!
“Cũng không còn mấy ngày nữa đâu, tầm tháng sau bọn họ có giao dịch lớn, nhiệm vụ của anh sẽ hoàn thành!" Anh trầm giọng nói.
Nhụy hoa chạy vào trong thị trấn, báo cảnh sát, mẹ cô ấy thật sự đang ở đồn cảnh sát, sau đó có một vị cảnh sát già nói với cô ấy là mẹ con hai người đi đến Cục Công An huyện.
Cảnh sát già kia là người liên lạc của Lục Bắc Kiêu, mèo rừng.
Đối với sự gia nhập ngoài ý muốn của Diệp Kiều, mèo rừng cực kỳ sầu lo, sợ Diệp Kiều bị phát hiện, lại lo lắng bọn họ có nguy hiểm!
Phan Linh tìm người tra xét thân phận Diệp Kiều, về tư liệu của Diệp Kiều, đã bị Tiểu Lục động tay động chân, toàn bộ đổi thành Kiều Diệp, cho nên tư liệu Phan Linh tra ra được đều là giả, cô ta sẽ không hoài nghi, càng sẽ không biết Diệp Kiều là đời thứ 3 của nhà hok Diệp, cũng sẽ không biết chồng của cô là Lục Bắc Kiêu, tức A Mộc.
Lục Bắc Kiêu từ bên ngoài trở về biết được tin Diệp Kiều đã bị người ta mang đi đến biệt thự của Hà Sơn!
!!!
Anh âm thầm cắn răng, nỗ lực làm mình tỉnh táo.
Anh vốn là bộ đội đặc chủng đã qua huấn luyện, không sợ cái gì, bất luận là kẻ nào hay việc gì cũng không ảnh hưởng đến cảm xúc của anh, chỉ duy nhất có Diệp Kiều, một khi động đến cô, anh không thể nào bình tĩnh!
“Anh em tôi không gần nữ sắc, cho dù là phụ nữ như nào, cũng chưa có thể đả động đến nó, duy chỉ có cô…….cô nhóc, không bằng, cô thành thật ở bên nó đi! Có khi nó còn cưới cô làm vợ đấy!" Hà Sơn đang cùng Phan Linh ăn bò bít tết uống rượu vang đỏ, Diệp Kiều đứng ở một bên một bộ dạng thấy c.h.ế.t không sờn!
Nghe Hà Sơn nói như thế, Phan Linh đang uống rượu vang đỏ suýt nữa thì sặc.
Hắn ta đang cố ý kích thích cô ta!
“Tôi không cần! Tôi chỉ muốn về nhà thôi! Các ông đang giam giữ người phi pháp!" Diệp Kiều xụ mặt, oán giận nói.
Phan Linh vỗ bàn đứng lên: "Mày đúng là con nhóc không biết tốt xấu! Giam giữ phi pháp? Mày đốt kho hàng của chúng tao, tao chưa có g.i.ế.c mày đã tốt lắm rồi!"
“Chúng mày còn thất thần làm gì!? Kéo cô ta ra ngoài g.i.ế.c đi!" Phan Linh chưa hết giận, quát lên với hai gã vệ sĩ mặc âu phục.
Diệp Kiều bình tĩnh mà đứng ở đó, vẻ mặt thấy c.h.ế.t không sợ.
“Tao không nói được chúng mày nữa à?! Chết hết rồi sao?!" Thấy hai gã vệ sĩ không di chuyển, Phan Linh lại quát.
Vợ của trùm buôn ma túy này không được yêu thương quát hai lần, hai vệ sĩ vẫn không động đậy!
Diệp Kiều cười trộm trong lòng.
Mặt Phan Linh đỏ lên vì tức giận, cô ta đứng lên, trừng mắt nhìn Hà Sơn đang thong thả ung dung ăn bò bít tết ở đối diện.
Hà Sơn cũng chưa liếc mắt nhìn cô ta một cái!
Phan Linh càng cảm thấy mất mặt!
“Được rồi, tao không ra lệnh được cho chúng mày đúng không? Tự tao làm!" Phan Linh nói, từ trong túi lấy ra một khẩu súng, đi đến trước mặt Diệp Kiều.
Khi đi đến trước mặt Diệp Kiều, cô ta lên nòng súng, nhắm chuẩn giữa trán Diewpj Kiều!
Lúc này, đúng lúc Lục Bắc Kiêu đi vào, nhìn thấy Diệp Kiều bị Phan Linh chĩa s.ú.n.g vào đầu, anh xúc động muốn cắt cô ta làm tám phần. Diệp Kiều cũng nhìn thấy anh đi vào, cô biết, khi điểm yếu của anh bị kẻ thù bắt lấy, anh sẽ làm ra hành vi quá kích như thế nào.
Nhưng mà, anh hiện tại không thể bại lộ!
“Chị dâu, cô đây là đang gây khó dễ cho đồ chơi của tôi?" Anh cuối cùng cũng khắc chế được, khóe miệng tà mị cười, giương giọng nói.
Hà Sơn cũng không nói lời nào, chỉ buông d.a.o đĩa xuống, lấy khăn lau miệng, một bôh dạng xem chuyện vui.
“Một món đồ chơi mà thôi, anh cần gì phải so đo với tôi!" Ánh mắt Phan Linh âm ngoan mà nhìn Diệp Kiều, lạnh lùng nói.
Đm mày!
Chờ đến lúc boni họ phản kích, Diệp Kiều nhất định phải nói cho người phụ nữ Phan Linh này mình làm ai!
Trong lòng Diệp Kiều bực mình, không chút lo lắng Phan Linh sẽ g.i.ế.c cô, Lục Tiểu Cổn sẽ không bỏ qua cho cô ta!
Đương nhiên, Lục Bắc Kiêu cũng không cho phép!
“Chị dâu, tuy nói là đồ chơi, nhưng tôi chưa chơi chán thì nó là vật sở hữu của tôi, ai cũng không được chạm vào! Cho dù là kẻ vào cũng không được!" Khi Lục Bắc Kiêu nói chuyện, lấy ngón tay đẩy s.ú.n.g của Phan Linh ra, nhưng đôi tay của Phan Linh chống cự lại, ngón tay anh phải dùng sức, dùng hết sức đẩy tay đang cầm lấy s.ú.n.g của Phan Linh ra, sau đó ôm lấy Diệp Kiều vào trong ngực!
“Hà Sơn! Anh thật sự tin là cậu ta mới gặp con bé mày sao?! Em nghi ngờ, boni họ đã sớm gặp nhau!" Phan Linh thấy Lục Bắc Kiêu ôm Diệp Kiều vào trong ngực, cô ta không biết làm gì phải đánh lừa Hà Sơn!
Lục Bắc Liêu không tỏ ý kiến gì, vẻ mặt bình tĩnh mà nhìn Hà Sơn.
Giải thích chính là che giấu, anh lựa chọn im lặng.
“A Linh, em có năng lực sao?!" Hà Sơn híp mắt nói, ở trước mặt người anh em A Mộc, hắn ta chỉ cảm thấy mất mặt!
Sao hắn ta lại không biết bởi vì Phan Linh quyến rũ A Mộc không thành, bây giờ thấy A Mộc có phụ nữ, cô ta tức nên mới bắt đầu chửi bới!
Phan Linh nắm chặt lấy súng, oán giận mà trừng mắt nhìn Hà Sơn, trong lòng tức giận không tiêu, s.ú.n.g trong tay nhắm vào c.h.é.m rượu "pằng pằng pằng" chén rượu nổ tung, mảnh vỡ bay vào mặt Hà Sơn, hắn ta tức giận mà vỗ cái bàn đứng lên!
Phan Linh không nói chuyện, phẫn nộ rời đi!
“Anh Sơn, anh bớt giận!" Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói, buông Diệp Kiều ra.
“A Mộc, cái câu nói của bà điên kia cậu đừng để trong lòng! Đừng nói chuyện với một con đàn bà không có kiến thức ấy!" Hà Sơn mất mặt, nhưng vẫn khách khí với Lục Bắc Kiêu.
“Anh Sơn! Tôi hiểu mà!"
“Cô nhóc này, đúng thật là không giống người phụ nữ khác! Vẻ đẹp khác, còn rất có cốt khí! Về sau, giữ cô ấy ở trong biệt thự đi, cẩn thận bị chạy mấy!" Hà Sơn nhìn Diệp Kiều, lại nói với Lục Bắc Kiêu.
Lục Bắc Kiêu gật đầu, anh xác nhận, Hà Sơn vẫn rất tín nhiệm với anh!
Anh lôi Diệp Kiều không tình nguyện đi lên tầng e, mới vừa vào phòng, anh liền ôm cô vào trong ngực: "Bé cưng ngốc, anh đảm bảo, nhất định lúc đó sẽ để cho Phan Linh biết, em là tâm can bảo bối của anh! Không phải là đồ chơi qua đường!"
Kiêu ngạo như anh, yêu thương cô như anh, chính vì lời nói nói trước mặt Phan Linh mà tự trách!
Diệp Kiều làm sao lại không biết tâm ý của anh, ngẩng mặt, nhìn anh: "Anh Kiêu, anh không cần để ý đâu! Anh đối với em như nào, em còn không hiểu sao?! Anh phải kiềm chế mình lại, đừng bởi vì em là điểm yếu mà rối loạn kỷ cương!"
“Anh Kiêu, em không muốn là sự trói buộc của anh, hiểu không? Anh coi như em không ở đây đi, anh chuyên tâm làm chuyện của anh. Cũng đừng lo lắng cho nguy hiểm của em, cô nhóc này vận khí tốt lắm, đều gặp dữ hóa lành cả!" Cô nhìn anh, vẻ mặt lạc quan tươi cười, tự tin nói.
Nhìn cô gái nhỏ lanh lợi hiểu chuyện trước mắt, Lục Bắc Kiêu không biết nói gì, chỉ xoa xoa mặt cô rồi hung hăng hôn lấy!
Diệp Kiều cũng hôn trả lại anh, sau khi triền miên hôn, hô hấp anh nặng nề: "Hai ngày nay anh phải xuất cảnh đưa hàng, không mang theo em được, em ở lại đây phải cẩn thận đấy!"
“Vâng! Em sẽ cẩn thận! Phải làm một người vợ cơ trí của Lục Bắc Kiêu! Anh đừng lo cho em, anh phải cẩn thận đấy!" Cô vẫn như cũ lạc quan nói, thật ra, cô muốn nói cho anh, cô có Lục Tiểu Cổn bảo vệ, cho nên lúc nào anh cũng đừng quá lo lắng cho cô.
Nhưng cô không thể nói.
Cả đời cũng không nên nói cho anh, cô không có mặt mũi nào nói cho anh biết chuyện ngu xuẩn kiếp trước cô đã làm!
Anh không nói lời nào, chỉ là cái trán nhẹ nhàng chống lấy trán cô: "Cô nhóc, nhiệm vụ lần này kết thúc, trở về nhất định phải dạy dỗ em thật tốt! Không để em chạy loạn nữa, công ty không có việc đúng không? Hay là ở nhà ngồi quạt xem TV chán quá? Một hai phải chạy đến đây!"
Làm anh mỗi ngày đều lo lắng đề phòng!
“Em chờ anh dạy dỗ em!" Xo
Nói xong cô chủ động cắn môi anh.
Đêm đó Lục Bắc Kiêu liền đi ra ngoài.
Vì để bảo đảm an toàn, cô nhốt mình trong phòng, đâu cũng không dám đi, chỉ ăn đồ mà Lục Bắc Kiêu để lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-408.html.]
“Lục Tiểu Cổn, biệt thự này có nhiều camera không?"
“Không có camera!”
“A? Thật hay giả? Nhà của trùm ma túy lớn vậy mà không có camera?" Diệp Kiều cực kỳ kinh ngạc, nhưng mà, thời đại này máy tính cũng chưa có phổ biến, lại là rừng già núi sâu, không có cũng bình thường.
“Nhưng mà, biệt thự này lại có lính đánh thuê cao cấp nhất thế giới tuần tra!" Lục Tiểu Cổn lạnh lùng nói.
Lính đánh thuê, chính là dùng tiền thuê lính, cao cấp, chắc là cái khác của bộ đội đặc chủng quốc gia!
Đậu má, biết ngay trùm ma túy sẽ không đơn giản vậy mà! l
“Lục Tiểu Cổn, mẹ biết, cho dù thường ngày con chơi xấu mẹ, nhưng mà ở thời điểm quyết định, khuỷu tay vẫn hướng về bên trong có phải không? Đặc biệt là tình huống này, mẹ con chúng ta phải hướng về cha con, có phải không?"
Lục Tiểu Cổn không biết nói gì, cảm thấy cô đang vũ nhục cậu!
Cổn gia cậu là cái loại người không có nghĩa khí vậy sao?!
“Lục Tiểu Cổn, mẹ chỉ muốn nghe đáp án chính xác thôi, con yên tâm!" Diệp Kiều thúc giục nói.
Lục Tiểu Cổn không nói chuyện, nhưng mà lúc này Diệp Kiều lại nghe thấy âm thanh thuộc về Phan Linh.
“Bưu gia, tập đoàn chúng ta nửa năm nay người nổi tiếng nhất là A Mộc, cực kỳ có vấn đề, các trưởng lão như ông đều mặc kệ sao? Cứ như vậy, anh Sơn sẽ bị cậu ta hại chết!"
“Chú Long! Chuyện A Mộc ngày càng kiêu ngạo, chú cũng kệ sao?"
“Đức gia, tôi gọi điện cho ngài là nói về chuyện của A Mộc, chủ cần trưởng lão liên hợp lại buộc tội cậu ta, anh Sơn chắc chắn sẽ nghe! Thằng nhóc này, chắc chắn có vấn đề!”
Hóa ra là Phan Linh gọi cho mấy trưởng lão của tập đoàn, nói về chuyện buộc tội Lục Bắc Kiêu!
DTV
Lục Tiểu Cổn góp nhặt dữ kiện quan trọng để cô nghe!
“Cái người Phan Linh này, không ngủ được với anh Kiêu thì lại bắt đầu hủy hoại anh!" Diệp Kiều lầm bầm, lấy balo của mình ra một bình pha lê màu nâu.
Giống như lời Lục Tiểu Cổn nói, trong biệt thự đâu đâu cũng có thể thấy được lính đánh thuê vác s.ú.n.g đã lên nòng trên vai, phần lớn là gương mặt phương tây.
Có lẽ là nghe được tiếng bước chân của cô, một người lính đánh thuê đi về phía này, cô vội vàng tránh ở một gốc cây thật lớn, người lính đánh thuê kia cũng bị Lục Tiểu Cổn tạo ra âm thanh giả đuổi đi, ngay lập tức cô đi về phía phòng bếp, dọc theo đường đi, hai mẹ con cứ như vậy, lần nào cũng thoát.
Cuối cùng cô cũng đi về phía pgobgf bếp.
Mỗi ngày Phan Linh đều có thói quen ăn tổ yến, lúc đó tổ yến đang được hầm trong nồi, có một người phụ nữ đang trông coi bếp lò.
Một con mèo hoa đột nhiên nhảy từ cửa sổ vào, người phụ nữ trông bếp lò ngay lập tức đuổi đi, Diệp Kiều có thể lặng lẽ đi vào phòng bếp, đi đến bên cạnh bếp lò, nồi nóng, cô lấy giẻ để vào rồi nhấc nắp nồi lên, nhỏ vào bên trong vài giọt, sau đó lập tức đóng nắp lại, thừa dịp người phụ nữ xoay người, lập tức chạy đi!
Phan Linh vì trả thù Lục Bắc Kiêu, bảo các trưởng lão buộc tội anh, đuổi anh đi, nếu thế, sao anh có thể nằm vùng được?!
Cô sẽ không để sự việc này xảy ra!
Phan Linh, để tôi dạy dỗ cô cho tốt!
Hừ! Không chơi c.h.ế.t cô ta, cô không phải là Diệp Kiều!
Cô liên tiếp đi vào phòng bếp ba lần, mỗi lần đều nhỏ mấy giọt thuốc vào tổ yến của Phan Linh, cô ta đều ăn hết!
Thuốc nước này, là ngày đó cô đi cứu nhụy hoa, mẹ của nhụy hoa bảo cô mang theo, là chế từ nấm độc, có hiệu quả rất thần kỳ!
Tập đoàn này cũng không phải mỗi đại ca Hà Sơn định đoạt, quyết định của 7 trưởng lão mới là quan trọng nhất, nói trắng ra chính là hội đồng quản trị.
Bảy vị trưởng lão rất khó qua, Hà Sơn cũng ở đấy, thấy có vài vị trưởng lão đã tới, hắn ta đang rất khó giải thích, còn Phan Linh đắc ý mà ngồi xuống thân thiện nói chuyện với vài vị trưởng lão.
“Hà Sơn! Anh có vẻ rất tín nhiệm thằng nhóc tên A Mộc đó! Cậu ta rốt cuộc là từ đâu đến?" Hội nghị bắt đầu, vài vị trưởng lão đã bắt đầu lên tiếng.
“Thằng nhóc đấy, ở đây chưa được một năm đâu, ở bên cạnh anh, mới có mấy tháng! Hà Sơn, anh cần phải cẩn thận!"
“Các vị trưởng lão, vợ tôi nhàn rỗi nói bừa mấy người cũng tin sao?! Mọi việc đều phải có chứng cứ! Đừng có vu khống! Các ông như vậy, làm sao mà có tình cảm anh em, hơn nửa năm nay A Mộc đều là phụ tá đắc lực của tôi! Chưa bao giờ làm ra một việc sai lầm nào!" Hà Sơn trầm giọng nói.
Hà Sơn đương nhiên biết là Phan Linh đang quấy phá!
“Anh Sơn, lời của anh cũng không đúng rồi, tôi đây thì làm sao? Anh đừng quên, năm đó, nếu không phải tôi giúp anh hút độc có khi anh đã bị Sợi Chộp b.ắ.n chết!" Phan Linh vỗ bàn, bi phẫn nói.
“Bây giờ anh lớn mạnh rồi, không cần tôi thì liền đạp tôi ở dưới lòng bàn chân! Bây giờ đến cả đồ chơi kia tôi cũng không bằng sao!"
“Hà Sơn! Thật như vậy?!”
“Hà Sơn, nếu đúng là như vậy thì anh thật là quá đáng! Ngần ấy năm, Phan Linh đối xử với anh như nào, mấy lão già còn xương cốt như chúng tôi đều rõ ràng!"
Hà Sơn thấy các vị trưởng lão đều hướng về phía Phan Linh, hắn ta tức giận, con đĩ ấy chắc chắn đã nói xấu A Mộc trước mặt họ: "Các vị trưởng lão, Hà Sơn là người có nhân phẩm gì, các vị chẳng lẽ không rõ? Là cô ta liên tiếp quyến rũ."
Loại gièm pha này, Hà Sơn có chút không nói được: "Tóm lại là lời nói của cô ta không tin được!"
“Anh là đang nói cái chuyện tí sửu dần mão mẹo gì, toàn nói mấy cái vô nghĩa! Hà Sơn, tôi tin tưởng Phan Linh A….." Bưu gia đang nói giúp Phan Linh, không biết từ lúc nào Phan Linh đã ngồi lên trên đùi ông ta, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, ôm lấy gương mặt già nua của Bưu gia hôn xuống.
Tất cả trưởng lão ở đây, cùng với Hà Sơn, đều kinh sợ!
Pham Linh mặc một bộ sườn xám màu xanh đậm, tóc xoăn lượn sóng, dáng người thướt tha như con gái, ngồi ở trên đùi Bưu gia hơn 70 tuổi, đầu đầy tóc bạc, mặt toàn nếp nhăn, còn có lốm đốm vết đồi mồi, đôi tay sơn móng tay đỏ rực của cô ta dùng sức xoa măt Bưu gia, môi như sói đói mà gặm lấy môi ông ta, say mê đến không ngừng được!
Bưu gia bị khiếp sợ, giơ tay ra, làm một tư thế đầu hàng, cứng đầu không nhúc nhích nổi.
Trong phòng hội nghị, những trưởng lão ngồi ở ghế há hốc mồm mà nhìn cảnh này, không biết nhìn bao lâu mới có người phụ hồi tinh thần nhìn về phía Hà Sơn.
Hà Sơn cũng mới phục hồi tinh thần lại, phản ứng đầu tiên là Phan Linh uống thuốc kích dục!
Các trưởng lão khác đều xoay mặt đi, không muốn tận mắt thấy cảnh tượng xấu hổ này!
“A Mộc…… A Mộc…… Tôi có gì không tốt? Hả? Anh nói đi, tôi không tốt chỗ nào?!" Phan Linh hôn đến như say như dại, cuối cùng cũng rời đi môi Bưu gia khoảng một tấc, cô quỳ gối trên người ông ta, đôi tay vẫn còn xoa xoa mặt ông ta, hai mắt mê ly. Lúc này, trước mặt cô ta là A Mộc với gương mặt có râu quai nón mười phần dã tính tục tằng kia, đôi môi gần trong gang tấc là cặp môi dày vừa phải của A Mộc, cánh môi có đường cong gợi cảm rõ ràng.
Lời Phan Linh nói làm những trưởng lão ở đây đều choáng váng.
“Này…… Này……”
“Phan Linh uống thuốc k.í.c.h d.ụ.c sao?”
“Đem Bưu gia biến thành tên A Mộc?!”
“Này còn ra thể thống gì nữa!”
Vài vị trưởng lão hai mặt nhìn nhau, nghị luận, xấu hổ đến không dám trợn mắt!
Hà Sơn tức giận đến mức nắm chặt tay, trong lúc nhất thời đã quên phản ứng.
“A Mộc, không chiếm được anh, thì tôi phải hủy hoại anh! Anh là người đàn ông gợi cảm nhất, có hương vị đàn ông nhất mà tôi gặp được! A Mộc …….A ——” Phan Linh xoa khuôn mặt của Bưu gia không ngừng nói, âm thanh rất lớn, tất cả trưởng lão đều nghe được rõ ràng, bao gồm cả Hà Sơn và vệ sĩ đứng ở một bên!
Lời của Phan Linh còn chưa nói xong đã gấp không được mà hôn Bưu gia.
Bưu gia hơn 70 tuổi, cả người cứng đờ, cảm giác mình có thể xuống quan tài được rồi!
Chuyện này mẹ nó gọi là gì!
“Phan Linh thật sự thích A Mộc! Này…… Này……”
“Hà Sơn! Còn thất thần làm gì?! Bưu gia sắp không chịu được rồi!”
Hà Sơn hoàn toàn hoàn hồn lại, rút từ eo ra một khẩu súng: "Con đĩ này!" Hắn ta hung tợn nói.
Con đàn bà Phan Linh hôm nay đã làm thể diện của Hà Sơn hắn không còn tí nào! Không chỉ là thể diện của người đứng đầu tập đoàn, mà hắn ta bại hôm nay là tôn nghiêm của một người đàn ông!
Hà Sơn xông lên phía trước, một tay nắm lấy tóc Phan Linh, một tay lấy s.ú.n.g dí vào huyệt thái dương của cô ta, Phan Linh hồn nhiên không để ý vẫn say mê mà hôn Bưu gia!
“Hà Sơn! Không được! Phan Linh cô ấy bị chơi thuốc! Không được không được!”
“Hà Sơn, anh bình tĩnh đi!”
Các trưởng lão vội vàng tiến lên khuyên hắn ta, mấy năm nay Phan Linh ở tập đoàn, không có công lao cũng có khổ lao, hơn nữa cô ta còn đang nắm giữ tài nguyên của một nửa tập đoàn, ở trong tập đoàn có thể nắm nửa giang sơn, không phải là một phát s.ú.n.g của Hà Sơn có thể giải quyết được!
Hà Sơn không thể bình tĩnh nổi!
“Các vị, các ông cũng thấy đấy! Con đàn bà này! Mơ ước tới anh em của tôi, quyến rũ cậu ta không thành, nên mới suốt ngày châm ngòi ly gián trước mặt tôi!" Hà Sơn tức giận nghiến răng nghiến lợi, ngón tay phải với ngón trỏ muốn bóp còi súng.
“Hà Sơn! Chúng tôi tin, tin ánh mắt của anh!"
“Còn Phan Linh, xem ra là có tình cảm với A Mộc nên mới hãm hại cậu ta!"
Các trưởng lão khác cũng hiểu ra, lúc này, Phan Linh bị Hà Sơn kéo từ trên đùi Bưu gia xuống, cô ta nặng nề mà bị ném ở trên mặt đất!
“A Mộc, anh thô lỗ thế……..A Mộc…..tôi thích, anh thô lỗ tiếp đi!" Phan Linh giống như chó cái mà quỳ rạp xuống mặt đất, nói lời làm người khó nghe!