Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 402

Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:43:09
Lượt xem: 22

Bất kể là bác gái kia có phải do hai cô này kêu đến không, cô cũng phải đổ vũng nước này lên người bọn họ, đây chính là báo ứng của bọn họ!

Tuy rằng bọn họ muốn mua chuộc Hoa Nhụy, ngay ngày hôm đó Hoa Nhụy đã đem chuyện này nói với cô, tuy rằng buôn bán, gặp phải những thủ đoạn cạnh tranh dơ bẩn cũng là chuyện bình thường, nhưng, thủ đoạn của hai người này quá bỉ ổi rồi, có loại này phải làm cho bọn họ sáng mắt ra!

Ngày thứ hai cô đã cho người lắp máy giám sát!

Trịnh Hương và Đổng Nhàn nghe Hoa Nhụy, Diệp Kiều nói như thế, lại ngẩn ra thêm lần nữa, cái người Hoa Nhụy này, không giúp bọn họ thì thôi còn đi mật cáo với Diệp Kiều! Cô ta làm như thế thì có chổ nào tốt chứ? Chẳng qua là chút tiền lương! Chút tiền lương này có thể đủ phí sinh hoạt một tháng sao?

Bọn họ lại không biết, họa phí mỗi kỳ của Hoa Nhụy đều là do Diệp Kiều đưa trước, cô những ngày này đến đây làm phục vụ cúng chỉ là muốn mua chút quà tặng cho Diệp Kiều mà thôi.

“Cô, cô cũng vu cáo chúng tôi!” TRịnh Hương tức giận đến tay run rẩy chỉ Hoa Nhụy.

“Tôi nói đều là sự thật!” Hoa Nhụy nói như đinh c.h.é.m sắt.

“Đúng! Tôi nói cũng là sự thật! Có hai người làm chứng, các người đừng mong chối tội!” Bác gái lại hồi phục sức chiến đấu, lớn tiếng nói.

DTV

Đổng Nhàn lúc này mới nhẹ nhàng lui lại muốn rời khỏi đây, bác gái kia liền đi lên cản lại, “Cô đừng đi! Một lúc nữa cảnh sát đến, cô đừng có mở mà đổ hết lên người tôi! Chuyện này là các người cúi giục tôi làm!”

Đúng là ác nhân có ác nhân trị mà!

Diệp Kiều nhịn không được cười, sức chiến đấu của bác gái này quá đỉnh!

Nếu chỉ có mình bác gái này nói là bọn họ sai khiến chắc không có mấy người tin, nhưng Hoa Nhụy cũng đứng ra nói, lại thêm biểu hiện lúc trước của Trịnh Hương, những khách hàng đứng xem không tin không được.

“Hai cô sinh viên này, nhìn cũng xinh đẹp mà sao tâm địa đen tối vậy! Không giống người tốt!”

“Bon họ không phải là Viện Mỹ kế bên sao? Đổng Nhà này, trong nhà còn có nhiều tiền đó!”

“Bác gái, bà kéo tôi làm gì? Tôi lại chưa từng nói như vậy!” Ý là tất cả đều là do Trịnh Hương nói đó!

Thật là hai bông hoa giả mà!

Diệp Kiều cảm thán, dường như nhìn thấy mình và Lý Vận của kiếp trước, lúc đó cô cũng ngốc như thế, đã trở thành công cụ cho Lý Vận lợi dụng.

“Cô lúc này lại đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu bạn cô sao? Lúc đó là cô cầm một phong bì đến tìm tô, muốn tôi giúp các người!” Hoa Nhụy căm hận Đổng Nhàn, cô cho rằng, người nghèo đều sẽ người không có đạo đức bán mạng vì tiền sao!

TRịnh Hương nghe Hoa Nhụy nó như thế mới phản ứng lại, chị em tốt của cô muốn đổ hết lên người cô đây.

“Cô đừng có mà li gián chúng tôi! Tôi không nói như vậy bao giờ! Trịnh Hương, cậu đừng nghe bọn họ nói!” Đổng Nhàn vội vàng giải thích.

“Cái gì mà ồn ào vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” TRước cửa một vị cảnh sát đi vào hỏi.

Diệp Kiều lập tức đi lên phía trước, đem hết chuyện này nói với cảnh sát.

“Bác gái, sau này bất kể là ai sai khiến bác làm, thì cũng không thể làm như vậy biết chưa? Đây gọi là rảnh rỗi sinh sự, gây ra lớn chuyện, thì sẽ bị tam giam đấy!” Vị cảnh sát đó nói.

“hai người càng tồi tệ hơn, cạnh tranh không bằng người ta, lại giở thủ đoạn đen tối, muốn ngồi tù sao? Bà chủ, chuyện này cô muốn giải quyết như thế nào?” Chú cảnh sát nói, lại nghĩ chuyện này cũng không nghiêm trọng, không cần phải giải về đồn cảnh sát.

“Đồng chí cảnh sát, tôi yêu cầu bọn họ công khai xin lỗi, viết thư xin lỗi dán ở cựa tiềm của chúng tôi, trên thư xin lỗi bắt buộc phải viết rỏ chuyện bọn họ vụ cáo chúng tôi, nến không cửa hàng của chúng tôi sẽ bị ảnh hưởng! Còn có, trên thư xin lỗi còn phải dán hình của bọn họ nữa!” Diệp Kiều cứng rắn nói.

Trên thư xin lỗi còn dán ảnh, nhưng sinh viên đi qua con đường này đều thấy, vậy không phải rất mất mặt sao?

Đổng Nhàn có 100 cái không muốn.

“Hơn nữa bọn họ gây chuyện như vậy làm ảnh hưởng đến việc buôn bán của chúng tôi, tổn thất trong hai tiếng này bọn họ bồi thường cho chúng tôi!” Ai mà ngờ dk lại bổ sung thêm một câu.

Không những để bọn họ mất mặt, còn muốn bọn họ bồi thường tiền, đều qua trọng là bọn họ còn chưa có làm gì cả.

Đổng Nhàn và Trịnh Hương quả thật oan uổng c.h.ế.t đi được, “ Đồng chí cảnh sát, chú quản khu tây đúng không, chú của tôi là lảnh đạo của chú đó, chuyện này, thật sự không phải là chúng tôi sai, chúng tôi và vị bác gái này căn bản không quen biết nhau.”

Đổng Nhàn nhẹ nhàng muốn đi ra cửa.

y da! Cô gái này là bắt nạt bọn họ không có hậu đài sao?! Trước mặt bọn họ còn dám làm như vậy, tuy rằng khách trong khách đã đi gần hết.

Trong lòng Diệp Kiều càng thêm xem thường.

Chú cảnh sát đó cau mày nói, “Chú của cô thì có liên quan gì đến tôi? Bà chủ muốn cô làm như vậy đã là nương tay rồi, nếu không cùng tôi đến đồn cảnh sát, lập hồ sơ? Hiện tại lập tức lập tức bồi thường cho bà chủ hai trăm đồng tiền tổn thất!”

“Hai trăm đồng?! Bọn họ hai tiếng có thể kiếm được hai trăm?” Đổng Nhàn tức giận nói,” Hơn nữa, bác gái này căn bản không phải do chúng tôi gọi đến, các người không được đổ tội cho người khác.”

“Con nhỏ này, lại không thừa nhận! Cảnh sát, tôi nói với anh, chính là hai người bọn họ sai khiến tôi làm vậy đó.” Bác gái kia nói như đinh c.h.é.m sắt.

Chú cảnh sát cũng tức giận không nhẫn nại nữa, vỗ mạnh lên bàn, “ Nếu như bị giải đến đồn cảnh sát, lập hồ sơ, thì sẽ nhận trừng phạt cùng xin lỗi! tìm ai đến cũng không ít gì!”

Đồng Nhàn chỉ có thể tức giận lấy hai bốn tờ 50 đồng trong bóp ra, ném lên bàn,

”Lập tức viết thư xin lỗi, tôi xem các người viết xong rồi mới đi! Bác gái, bà cũng phải viết giấy cam kết, sau này làm như vậy nữa, thì không dể dàng như thế đâu!” Chú cảnh sát nói

Một lúc sau, Đổng Nhàn, Trịnh Hương và bác gái ngồi ở một góc trong quán trà sữa viết thư xin lỗi, và giấy cam kết.

Hai phong thư xin lỗi có dán hình của Đổng Nhàn, Trịnh Hương lên được dán ở cửa quán, mõi người đến mua trà sữa hay đi dạo qua con quán đều có thể nhìn thấy. Trình Hương và Đổng Nhàn mất mặt đến mấy ngày không dám đến gần con phố này, mỗi ngày đều trốn tránh căn bản không dám đến mở cửa tiệm.

“Diệp Kiều, con chán quá, con muốn chơi game!” Diệp Kiều đang đan len, nghe thấy thanh am Lục Tiểu Cổn, khóe miệng nhếch lên.

Thằng nhóc này, ở trong đó chơi đã rồi, còn muốn chơi game nữa.

Cô đang ngồi trong vườn tứ họp viện, đắm chìm trong ánh chiều tà, đan chiếc khăn quàng cổ màu đen, chiếc khăn này cô đã đan suốt mùa đông, còn chưa có đan xong.

Rỏ ràng An Hân chỉ dùng một tối là đan xong rồi mà!

Cô chắc không có khiếu trong khoảng này rồi!

“Đừng đan nữa, thật là xấu, không xứng với cha!” Lục Tiểu Cổn đã kích nói, thật là xấu mà, mũi kim vừa lộn, chổ rộng chỗ hẹp, còn đan sai rồi lại tháo ra làm lại nữa!

“Không xứng với cha con? Có tin cha con xem nó như bảo bối đến mùa hè cũng mang không?” Diệp Kiều cực kì tự tin nói.

Lục Tiểu Cổn liếc trắng mắt,”Không tin! Mau đưa con đi chơi game, đưa con đi chơi game.”

Diệp Kiều đang muốn hung hăn cự tuyệt, nhưng lập tức sửa chủ ý, ”Muốn mẹ đưa con đi chơi game, cũng được thôi, con để mẹ nghe tiếng của ba con đi, mẹ muốn nghe xem ngay lúc này ba con đang làm gì.”

Cô thường yêu cầu Lục Tiểu Cổn chuyện này, nhưng nó chưa đồng ý lần nào, cậu chỉ là linh hồn của bào thay, rất keo kiệt, không muốn lãng phí năng lượng một chút nào.

“Diệp Kiều, mẹ không nên nghe thì hơn!”

“Nghe rồi thì làm sao? Mẹ càng muốn nghe, nhanh lên!” Diệp Kiều buông hết công việc trong tay thúc giục.

“Anh A Mộc, Sơn gia kêu êm đến phục vụ anh!”

Một giọng nữ ỏng ẹo truyền đến, Diệp Kiều đang ngồi trong vườn, nghe âm thanh ỏng ẹo đó, âm thầm nắm chắc tay,” Lục Tiểu Cồn, con cho mẹ nghe cái gì vậy? A Mộc là cái quỷ gì?”

“Anh A Mộc là cha đó!” Lục Tiểu Cổn đắt ý nói, bình dấm chua sắp vỡ rồi.

Anh A Mộc là Lục Bắc Kiêu.

“Anh A Mộc, trên người anh có nhiều vết sẹo quá, đều là có khi đánh nhau sao? Nhưng mà nhìn dụ dỗ người quá à!” Giọng nữ ổng ẹo lại truyền đến.

“Chết tiệt!” Diệp Kiều điên lên, đạp mạnh chân xuống đất đứng lên!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-402.html.]

Cô hiểu rồi, Lục Bắc Kiêu đang nằm vùng, đang bị sắc dụ.

“Cái con kỹ nữ này! Dám đụng vào người đàn ông của bà à!” Diệp Kiều tức giận đi tới đi lui, hai châm giẩm mạnh trên đất phát ra tiếng bịch bịch, cô thật sự rất tức giận, toàn thân mỗi tế bào đều điên lên, nghĩ nếu Lục Bắc Kiêu bị người phụ nữ khác chạm vào cô sẽ g.i.ế.c người!

“Lục Tiểu Cổn! Con phải làm cách nào g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta, nhanh lên, mẹ không muốn cha con bị người phụ nữ khác chạm vào, cho dù chỉ một ngón tay.”

Diệp Kiều cả mặt toàn là sát khí, trong lòng muốn băm người phụ nữ đó thành tám khúc!

“Diệp Kiều, con không thể giúp mẹ được!” Lục Tiểu Cổn nhìn Diệp Kiều tức giận, còn bổ sung vào não cô hình ảnh một đứa bé xin đẹp khoảng bốn năm tuổi, hai ta khoang trước ngực, ngước càm lên nhìn nhìn Diệp Kiều cười, đúng là bộ dạng cười trên nỗi đau của người khác.

“Con, con, con thằng nhóc thối này! Không phải là mẹ đẻ ra mà!” Diệp Kiều không có ý tốt nói, nếu Lục Tiểu Cổn đứng trước mặt cô thì đã bị cô kéo lại đánh vào m.ô.n.g rồi.

Lục Tiểu Cổn: Mẹ cắn con đi!

“Anh A Mộc, người ta giúp anh mát xa được không nè?” Giọng nữ ổng ẹo tiếp tục truyền đến. Lúc này Diệp Kiều đã giận đến cực điểm, giống như sư tử Hà Đông, đi đến bên lu nước, ôm lu nắm mạnh vào tường vỡ tan tành.

Trong đó toàn là rượu đó!

Lục Tiểu Cổn ngẩn người ra!

Đây là tình tiết g.i.ế.c người đó!

“Mẹ muốn đi tìm cha con, sau đó g.i.ế.c c.h.ế.t con kỹ nữ đó!” Diệp Kiều hai tay nắm chặc lại, có thể nghe thấy tiếng xương cốt kêu, hung hăn nói.

Thời khắc này, cô thật sự muốn đi tìm anh ấy!

Anh đang nằm vùn, nếu lộn xộn lại gần cô gái nào, vì che đậy thân phận của miinhf, có thể gặp dịp thì chơi, nhưng cô không chấp nhận được, cho dù đó là anh bất đắc dĩ!

Nghe Diệp Kiều nói muốn đi tìm cha, trong lòng Lục Tiểu Cổn cũng rất kích động, cậu cũng nhớ người cha cực ngầu của mình. Nhưng quá nguy hiểm rồi, cha đang nằm vùng, bọn họ không nên hồ đồ.

“Đừng chạm vào tôi. Không cần đâu!” lúc này giọng nói thuộc về Lục Bắc Kiêu vang lên, lông mão của Diệp Kiều đang dựng đứng lên vì tức, sau khi nghe thấy tiếng của anh thì lửa giận gần như tiêu tán, từ tù xẹp lại, cũng an tâm lại.

Nhưng hốc mắt cô lại đỏ lên, “Lục Tiểu Cổn, nhìn thấy chưa, cha của con bất luận là lúc nào, thì tấm lòng luôn trung thành với mẹ, cả trái tim và thể xác đều trung trinh với mẹ!”

Diệp Kiều cực kì kích động, cũng cực kì cảm động.

“.…” Lục Tiểu Cổn. Cục cưng này không phải đang ở trong vô tuyến thì tuyệt đối ăn cẩu lương rồi!

“Mẹ vẫn nên đi tìm cha con thôi! Lục Tiểu Cổn, mẹ và cha có con giúp đỡ, chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà?!” Diệp Kiều kích động hỏi.

“Không có con cha cũng hoàn thành nhiệm vụ mà!mẹ đừng có lộn xộn, cha đang ở trong nước đó!” Lục Tiểu Cổn nghiêm túc nói.

“Vậy mẹ nghỉ hè sẽ đi! Mẹ không thể để cha con trở thành bia ngắm được!” Diệp Kiều nói, lúc này lại có một giọng nức truyền đến.

“A Mộc, cậu bơi thật giỏi, dạy cho chị dâu một chút đi!”

!!!!

Chị dâu? Bơi?

Dưới bầu trời xanh, bể bơi khổng lồ lấp lánh ánh sáng, người đàn ông cởi trần đứng trong hồ bơi, màu da màu đồng, vết sẹo dày trên cơ n.g.ự.c đầy đặn và mạnh mẽ, hoang dã, thô kệch. Ngay ở khoảng cách một mết có thể ngửi thấy mùi nam tính trên người anh ta.

Mặc đồ bơi, với mái tóc ướt nhỏ nước, một nụ cười quyến rũ hiện trên khuôn mặt cô ta, hai mắt nhìn anh ta không ngừng phóng điện dụ dỗ.

Khóe miệng Lục Bắc Kiêu nhếch lên, một đôi mắt đen thẳm nhìn Hà Sơn nằm dưới cây dù trên bờ được mỹ nữ xoa bóp,”Chị dâu, tha mạng, anh Sơn sẽ g.i.ế.c tôi mất!”

Anh nói xong, cơ thể mạnh mẽ đầy cơ bắp xuống nước bơi đi…

“Cậu sợ anh ta, nhưng lại không sợ tôi sao?” Phan Linh lẩm bẩm nói, một đôi con người dõi theo bóng người bơi trong nước.

Mà vào lúc này, lông mao Diệp Kiều vừa mới xẹp xuống lúc này lại dựng đứng lên!

“Chị dâu…!” lúc nãy cô cũng nghe được đối thoại, não cô tự nghĩ ra là chuyện gì, người đàn ông của cô bị bà trùm ma túy để ý đến rồi!

!!!

“Lục Tiểu Cổn! Con có thấy không? Cha của con trước mắt bị người phụ nữ nguy hiểm đó cám dỗ! Anh ấy sẽ không hi sinh nhan sắc để đổi lấy sự tin tưởng chứ?! Diệp Kiều lại điên lên, gãi đầu tức giận, giẫm chân bình bịch đi trong vườn.

Cô rất muốn b.ắ.n c.h.ế.t bà trùm đó!

“Không thể! Cha là quân nhân! Cho dù là vì nhiệm vụ cũng không được hi sinh nhan sắc được!” Diệp Kiều lại phản bác chính mình.

Cho dù là an ủi chính mình, nhưng trong lòng cô cũng không cách nào bình tĩnh được.

Lúc chú Hãi đi vào, thì nhìn thấy thiếu phu nhân nhà ông đang tức giận đi trong vườn, mà cái lu làm sao mà bể rồi, rồi rượu chảy lênh lán thế kia.

Nhìn thấy chú Hãi, Diệp Kiều cố gắng kiềm chế lại.

“Kiều Kiều, tâm tình không tốt sao? Có phải gặp chuyện gì không thận ý không? Nói với chú Hãi để chú giúp con giải quyết!”Dường như không có chuyện gì xảy ra, nhưng Lục thiếu đã cẩn thận dặn dò, thời thời khắc khắc đều phỉa để mắt đến cô.

“Chú Hãi, con không sao, áp lực lớn quá, cái lu nước đó, là do con không cẩn thận đạp xe đụng trúng nên bể rồi, ha ha…” Cô hoảng hốt che dấu.

Chú Hãi chắc không nghe thấy lời cô nói phải không, chắc là không đâu nhỉ, nếu không Lục Tiểu Cổn đã sớm nói rồi.

“Có chuyện gì phải nói với chú!” Chú Hãi nói, đem thức ăn cho chim mang đi.

“Lục Tiểu Cổn! Lục Tiểu Cổn!”

Lúc này con vẹt trong lồng chim đột nhiên kêu lên hai tiếng cực kỳ rỏ ràng.

Trời đất!

Diệp Kiều nhìn con vẹt sắp thành tinh này.

“Bát ca này, Lục Tiểu Cổn là ai?” Chú Hãi đi đến cười hỏi.

“Lục Tiểu Cổn! Lục Tiểu Cổn!”

Chú vẹt này lại vẹt mỏ nói.

Trong lòng Diệp Kiều, mày mà kêu nữa để lộ ra xem tao có vặt lông mày không!

“Bát ca này thích kêu loạn xạ!” Diệp Kiều lên tiếng nói sau đó đi về phòng, một lúc sau cởi xe mô tô đi, mang theo bảo bối đi chơi game!

“Anh Mộc, ông chủ mới anh đến phòng của ông ấy!”

“Đến phòng anh ấy?” Lục Bắc Kiêu nhìn đồng hồ, híp mắt hỏi, Hà Sơn tối nay không đi sòng bài sao?

Anh vẫn nên đi lên xem sao!

Đi đến phòng chính, Lục Bắc Kiêu gỏ cửa, cửa bị người trong phòng kéo ra, thì thấy người phụ nữ mặc áo ngủ hai dây đứng đó, nở một nụ cười duyên dáng nhìn anh…

“A Mộc, anh Sơn không có ở đây, mau vào đi…”Chiếc lưỡi hồng của Phan Linh nhẹ nhàng l.i.ế.m môi, dụ dỗ anh.

“Anh Sơn không có ở đây, tiểu để đây càng không nên vào tránh hiềm nghi, chị dâu, chị nghỉ ngơi sớm!” Lục Bắc Kiêu nói, nắm chặt lấy tay nắm cửa, dùng lực đem cửa phòng đóng lại.

Lục Bắc Kiêu đã quay người đi xuống, lúc này Phan Linh đột nhiên xông ra ôm lấy anh từ phía sau.

Loading...