Ông Kiều Phác tông như ôn hoà nho nhã, nhưng tới Diệp Thắng Huân, hai tay đang nắm chặt của ông cũng sắp vươn lên, nhưng Lục Bắc Kiêu kịp thời ngăn .
Lúc bà cụ Kiều cùng Diệp Kiều cũng thấy ông, bà cụ từ phản ứng của Diệp mà đoán , chính là Diệp Thắng Huân!
Diệp Thắng Huân ở cách đó xa, rõ ràng mà nhận bà cụ Kiều gia cùng cả của Kiều Nghệ, trong nhật ký của bà kèm theo ảnh chụp với bọn họ!
Thế giới, trở nên yên tĩnh hơn…….
Diệp Thắng Huân hoảng hốt một hồi lâu, nhấc chân lên, về phía bọn họ, cách đó một xa, “Thình thịch” một tiếng, quỳ xuống!
Diệp Kiều hít một thật sâu, ngửa đầu , mặt .
Trong ánh mắt của bà cụ cùng Kiều Phác tràn ngập hận ý, dừng Diệp Thắng Huân, hai cố gắng nhịn xuống xúc cảm xông lên đánh ông , “Diệp Thắng Huân! Sau , tới mộ con gái của nữa! Cậu tới bái tế con bé! Cậu tư cách! Cút !”
Diệp Kiều lén đến bên cạnh Lục Bắc Kiêu, nắm chặt lấy bàn tay của , cũng nắm tay cô.
Diệp Thắng Huân cũng cãi , chỉ là cứ liên tục dập đầu với bà cụ, một cái, hai cái, ba cái…….Chỉ trong chốc lát, trán ông rách da, dính bùn………
nhà Kiều gia hả giận !
“Kiều Phác, , con bảo trông chừng ở phần mộ của Kiều Nghệ, để cái thứ đó đến tế bái con bé!” Bà cụ cất tiếng mạnh mẽ. Diệp Kiều cũng giúp Diệp Thắng Huân câu nào, cô thì thể gì chứ?
Nỗi hận Kiều gia đối với Diệp Thắng Huân, cũng chỉ thể phai nhạt theo thời gian, hoá giải từng chút một.
Buổi tối ở nông thôn, bầu trời đầy , một đám trẻ con chơi đùa vui vẻ trong sân phơi lúa, khi bọn họ còn nhỏ cũng là như , nơi cũng tràn ngập ký ức của thời ấu thơ.
“Kiều Kiều, mỗi em trai chị gọi điện về, đều là em chăm lo cho thằng bé chu đáo, thật phiền em quá!” Người mới đó là chị gái của Tôn Kiếm, Đào Tử.
“Chị Đào Tử , cảm ơn gì chứ, chúng là đồng hương mà! Tôn Kiếm cũng cố gắng, bây giờ cũng chút tiếng tăm !” Ở thời đại , hình như TV nối dây vẫn thể bắt đến TV thành phố, cho nên trong thôn vẫn xem chương trình mà Bờm Sư Tử Tiện Tiện tham gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-380.html.]
“Thật ! Hai hôm chị còn , mau giục thằng bé về quê xem mắt! Mỗi như tên nhóc đều là thích ! Hỏi nó là ai thì nó !” Đào Tử tiếp.
lúc , Lục Bắc Kiêu tới tìm Diệp Kiều.
Người tên nhóc thích còn là cô vợ nhỏ của !
“Cái thì em cũng gì cả, nhưng mà, bây giờ cũng nhiều cô gái thích !” Diệp Kiều nở nụ mà , “Chị Đào Tử, cũng còn sớm nữa, em về nhà đây!”
Diệp Kiều vội, tối lửa tắt đèn cũng thấy gì cả, cô mới cất tiếng Lục Bắc Kiêu túm mất .
“Anh Kiêu, chậm một chút………..!” Diệp Kiều còn hết câu, tấm lưng cô dựa bức tường thô ráp trong sân.
“Bảo bối, khi trở về, nếu như em còn qua với tên nhóc nữa, thì sẽ giận thật đó, hiểu ?” Anh ấn cô lên vách tường, thấp giọng mà cảnh cáo.
Cũng còn may, ở nông thôn cũng tối lửa tắt đèn, sẽ ai thấy bọn họ.
“Anh mà giận thật thì sẽ như thế nào?” Cách một lớp áo sơ mi, bàn tay vẽ một chiếc vòng lên n.g.ự.c , ngẩng mặt lên, sợ c.h.ế.t mà hỏi.
“Hừm………….!” Anh nâng mặt cô lên, mạnh mẽ là hôn xuống, mà là hôn , là gặm, gặm đến cánh môi của cô cũng trầy da!
Trong lòng Diệp Kiều vô cùng kích động, trời nóng thế , mà nhiệt độ ở đây……
DTV
Anh còn giở trò với cô, cô sợ hãi tới mức che miệng , thậm chí cô còn thấy tiếng cha trò chuyện trong sân.
!!!
Nắm chặt lấy cổ tay áo , cố gắng vùng vẫy, cởi vạt áo sơ mi của cô!
“Anh Kiêu………Em sai ……….Ông xã! Em sai ………Ưm…………Bị thấy, thì mất mặt lắm……….” Không còn cách nào, cô chỉ thể nhận hèn xin tha, còn nếu tên cầm thú , thật sự sẽ cô ngay bên bức tường thôn !