Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 373
Cập nhật lúc: 2024-11-01 09:58:14
Lượt xem: 16
Dưới lầu khách sạn, Lý Vận đứng trốn trong một góc, nhìn thấy Diệp Kiều cùng Lục Bắc Kiêu cùng nhau bước vào khách sạn. Cô ta mừng thầm, cô ta biết ngay mà, nhất định là nhà bà ngoại Diệp Kiều vẫn chưa biết chuyện mẹ ruột của Diệp Kiều bị cha cô vứt bỏ, vừa biết được như vậy, nhất định sẽ tức đến chết, nếu không thì bọn họ cũng sẽ không gọi Diệp Kiều đến hỏi tội!
Đồ Diệp Kiều ngu xuẩn này, sao cô cứ luôn tốt số như vậy chứ?!
Nhất định là các phương tiện truyền thông lớn sẽ đăng tải tin tức về sự việc của hồi môn cao ngất ngưỡng ngày hôm nay, đến lúc đó, nếu như Diệp Kiều còn không lấy món hồi môn đó ra giúp đỡ nhà chồng, vậy thì không ổn đâu!
Lý Vận càng nghĩ càng hứng phấn, hoàn toàn đã quên mất những lời dặn dò của bác sĩ, rằng cô ta là người mới vừa sinh non xong!
Trong căn phòng cao cấp, gian ngoài.
Bà cụ Kiều ngồi trên sofa, hai hốc mắt đỏ hoe, Kiều Phác đứng ngay trước cửa sổ đưa lưng về phía cô, trên bàn tay còn kẹp một điếu thuốc, tâm trạng của hai người bởi vì Kiều Nghệ đang thương, mà cảm thấy vô cùng đau đớn!
Lúc trước, bọn họ căn bản là không biết đến con người tên Diệp Thắng Huân này, càng không biết được sự tồn tại của Diệp Kiều, chỉ biết rằng Kiều Nghệ ở nông thôn đã qua đời……..
Bây giờ mọi người mới biết được lúc bà ấy còn đang quen với Diệp Thắng Huân thì đã có thai, mà Diệp Thắng Huân kia sau khi về lại thành phố thì chưa từng trở về tìm bà ấy, để mặc bà ấy ở lại nông thôn vì khó sinh mà qua đời, trái tim của người thân như bọn họ cũng đau như d.a.o cắt!
DTV
Sao lại có thể không hận được?!
Lúc Diệp Kiều cùng Lục Bắc Kiêu bước vào, liền cảm nhận được một không khí bi thương tràn ngập, Kiều Sinh đừng chờ bọn họ ở bên ngoài cũng bước vào theo.
“Bà ngoại, chú!” Diệp Kiều cất tiếng gọi, Lục Bắc Kiêu cũng gọi theo cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-373.html.]
Kiều Phác xoay người lại, sắc mặt tối sầm, đi thẳng vào vấn đề mà oán giận hỏi: “Kiều Kiều! Tại sao lúc trước con lại không nói cho bọn ta biết, là chính người cha kia của con đã vứt bỏ mẹ con?! Con cũng không nói cho mọi người biết, rằng sau khi ông ta trở lại thành thị còn cưới người phụ nữ khác, căn bản là không hề quay về tìm lại mẹ con!”
“Cậu! Chuyện này, con cũng cảm thấy rất khó để mở lời, cho nên mới không kịp nói rõ ràng với mọi người, con còn đang tính hôm nào đó hẹn người nhà Diệp gia ra gặp mặt mọi người nói chuyện cho rõ ràng………..” Diệp Kiều vội vàng thành tâm mà giải thích.
“Kiều Kiều, cái tên Diệp Thắng Huân luôn bạc tình cùng đáng hận với mẹ cháu như vậy, sao con lại có thể nhận ông ta làm cha được?! Con không cảm thấy, làm như vậy là rất có lỗi với mẹ con hay sao?! Bà ngoại cũng không muốn tin, rằng con là một đứa con gái ham mê hư vinh mà vô tình vô nghĩa đến như vậy!” Lúc này bà cụ cũng chịu lên tiếng.
Nghe thấy những lời nói của bà ngoại, Diệp kiều lập tức sửng sốt, sao cô lại có thể ham mê hư vinh, vô tình vô nghĩa được?!
“Thưa cậu, thưa bà ngoại! Hai người nói Diệp Kiều như vậy, thật sự có chút bất công với cô ấy! Năm cô ấy 12 tuổi đã bị Diệp gia đón về, lúc đó cô ấy cùng lắm cũng chỉ là một cô bé không nơi nương tựa, có rất nhiều chuyện cô ấy không thể nào lựa chọn được!” Lục Bắc Kiêu nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình bị hiểu lầm, lập tức lên tiếng biện giải cho cô.
Diệp Kiều vội vàng chắn trước mặt anh, “Anh Kiêu, vẫn là nên để em giải thích rõ ràng với bà ngoại và cậu!”
“Bà ngoại, cháu không biết bà đã nghe được gì từ đâu đó, nhưng mà, mong bà hãy tin tưởng cháu có được không?!” Diệp Kiều ngồi xổm trước mặt bà, ngẩng đầu lên, thành khẩn mà nói.
Bà cụ nhìn thấy gương mặt của Diệp Kiều trông giống y như đúc với đứa con gái bảo bối của mình, bà cụ càng thêm đau lòng hơn!
“Kiều Kiều, là cái người tên Lý Vận kia gọi cho bà. Đương nhiên là bà ngoại sẽ đứng về phía con, nhưng mà, nỗi hận của bà đối với người cha kia của cháu, là không thể hoá giải được!”
Quả nhiên là con tiện nhân Lý Vận đó!
“Bà ngoại, cháu hiểu được tâm trạng của bà! Mấy nay năm cháu cũng không có chút tình cảm gì với đồng chí Diệp Thắng Huân cả, trong lòng con, người cha nuôi ở quê, mới chính là cha ruột của cháu! Không phải cháu vì ham mê hư vinh, nên mới muốn ở lại Diệp gia! Gánh nặng năm đó của cha mẹ nuôi ở quê nhà thật sự rất nặng, mà hai người họ luôn muốn cho con những thứ tốt nhất, bởi vì con, đến chị cả cũng chưa thể học hết đại học…….” Diệp Kiều cất tiếng giải thích.