Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 371
Cập nhật lúc: 2024-11-01 09:58:11
Lượt xem: 22
Mà càng c.h.ế.t người hơn đó chính là, giây tiếp theo, đôi môi mềm mại thơm tho của bà Lục nhiệt tình mà đáp xuống!
Môi lưỡi thơm ngậy nghiền nát anh, nóng bỏng mà cướp đoạt hơi thở trong miệng anh, mới đầu anh còn có hơi ngây người ra, nhưng rất nhanh, con mãnh thú trong người anh đã thức tỉnh, đưa tay lên giữ gáy cô lại, càng đắm chìm vào trong nụ hôn hơn!
Khi thì nóng bỏng, lúc lại lưu luyến, cả hai đều tình ý dạt dào, mọi thứ như tụ lại vào trong nụ hôn này……….
“Ưm……” Thật hạnh phúc!
Diệp Kiều cảm thấy bản thân như sắp tan chảy mất rồi, cô nằm trên giường thở hổn hển, anh đưa một tay lên chống đầu, nằm nghiêng bên cạnh cô, ngón tay còn nhẹ nhàng vén những sợi tóc bên má cô lên.
“Còn buồn ngủ không?” Câu hỏi thật dịu dàng.
Diệp Kiều nhắm hai mắt lại, hưởng thụ cảm giác ngón tay anh lướt nhẹ trên gương mặt cô, trong đầu tràn ngập ảnh bản thân mình vất vả bôn ba, trong suốt một tháng vừa qua. Tuy rằng cô luôn khuyên mẹ chồng đừng quá lo lắng, nhưng trong lòng cô lại gấp gáp hơn bất cứ ai, để gặp được năm nhà đầu tư kia, có người còn hẹn đến lần thứ mười, mới chấp nhận chịu gặp cô một lần.
Còn gặp phải tên cặn bã như Vương tổng kia cứ liên tục rót rượu, muốn dùng quy tắc ngầm với cô.
Lúc đó đúng thật là vô cùng tuyệt vọng, chỉ sợ tìm không được một nhà đầu tư tinh tường và sáng suốt, lúc cô đi Thanh Thành cùng chỉ ôm tâm lý thử một phen, không ngờ rằng, vòng quanh một hồi………
“Ưm………Đỡ hơn rồi!” Cô nở một nụ cười tràn đầy sức sống, sau cơn mưa trời sẽ lại sáng, rất đáng để vui mừng!
Gập bụng một cái, ngồi dậy!
Đầu cô vẫn còn hơi chóng mặt, có thể là do ngủ nhiều quá, cô liền quay sang duỗi thẳng chiếc eo lười biếng.
Lục Bắc Kiêu cũng ngồi dậy, ôm lấy cô vào trong lòng mình, “Bảo bối, Lục Tiểu Cổn là ai? Lúc em hôn mê trong bệnh viện cứ nhắc tới mãi, còn nói xin lỗi cậu ta, xin lỗi anh!”
Cái đ*t!
Lúc này Diệp Kiều mới tỉnh táo lại hoàn toàn, đầu cũng không còn choáng váng nữa!
Mẹ nó, cô có nhắc tới sao?!
“Chỉ là do người ta nằm mơ thôi a………..Mơ thấy chúng ta sinh một đứa con trai, tên là Lục Tiểu Cổn! Cả nhà ba người chúng ta cùng nhau chơi trò chơi, nhưng hình như em đã bắt nạt hai người, cho nên mới nói xin lỗi với hai người………” Cô nhanh trí mà bịa ra, trên mặt còn tỏ vẻ thẹn thùng, vùi mặt vào trong lòng anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-371.html.]
“Nhưng sao tên con trai của anh lại buồn cười đến vậy chứ?” Lục Bắc Kiêu nhướng mày.
“.........” Diệp Kiều.
Lục Tiểu Cổn: Rất có thể người mẹ này của con là giả! Cha oai phong khí phách, cha phải làm chủ cho con!
“Ông xã, cái tên Lục Tiểu Cổn không hay sao? Em cảm thấy rất hay mà! Nghĩ đến khi sinh thằng bé ra, trông thằng bé lăn qua lăn lại bò đi khắp nơi, thật sự rất đáng yêu đó! Nhất định sẽ là em bé tròn trịa lăn lăn!” Diệp Kiều vòng tay lên cổ Lục Bắc Kiêu, nũng nịu mà nói với anh.
Lục Tiểu Cổn:.........! Đó không phải là con! Bảo bảo hẳn phải vô cùng khí phách, vừa ngầu vừa đẹp trai, không phải bé tròn trịa lăn lăn!
Lục Bắc Kiêu mang theo ánh mắt cưng chiều mà nhìn cô, cô vợ nhỏ của anh cũng thật đáng yêu, “Mọi thứ đều theo ý của bà Lục! Em không sinh con cũng không sao, anh chỉ muốn cưng chiều em như một đứa trẻ mà thôi!”
!!!
Diệp Kiều lớn tiếng cười “Ha ha”, cô nghĩ thầm, anh Kiêu, con trai anh cũng nghe thấy đó! Một người sùng bái anh như thằng bé sao có thể chịu nổi chứ?!
Mà Lục Tiểu Cổn cũng thật sự phát hứng chịu vạn điểm bạo kích!
“Anh Kiêu, không ăn nữa, no c.h.ế.t rồi, ngán lắm!” Trong nhà ăn, Lục Bắc Kiêu đút cho Diệp Kiều uống cạn từng muỗng canh gà đen, giúp cho cô bồi bổ sức khỏe.
“Ngán cũng phải ăn! Anh thấy đôi thỏ nhỏ kia đã gầy nhom mất rồi!”
!!!
DTV
Diệp Kiều cúi đầu xuống, áo sơ mi của anh vừa dài vừa rộng, bất chợt liếc mắt nhìn sang cũng không thấy được chút đường con nào, cô kéo cổ áo ra, nghiêm túc mà nhìn thử, “Làm gì mà nhỏ…………..”
Lại không ngờ được động tác đó của cô, vào trong mắt cầm thú, lại biến thành vô cùng trêu ngươi!
“A!” Diệp Kiều kinh ngạc kêu lên một tiếng, chiếc eo bị anh giữ lấy, chớp mắt, cô đã ngồi lên chiếc bàn gỗ đỏ, còn anh thì đứng trước mặt cô, “Không nhỏ sao? Để anh xác nhận lại một chút!”
Lục cầm thú!
Diệp Kiều hít vào một hơi, cô ngửa đầu ra sau, hai tay bặt bắt phải chống lên bàn, một ngọn lửa bắt nguồn từ n.g.ự.c dần lan ra!