Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 277
Cập nhật lúc: 2024-10-31 22:28:11
Lượt xem: 32
“Tiểu tử, đây gọi là: trong vạn chọn một!” Tư lệnh Lục trầm giọng nói.
Một vạn tệ cộng một tệ, không phải chính là trong vạn chọn một sao!
Lúc này Lục Bắc Kiêu đã vui vẻ, ừm, ông già khá hiểu lý lẽ, nhưng anh vẫn nói một câu: “Vợ con, trong vạn chọn một cũng không chọn được!”
!!!
Anh Kiêu, đủ rồi đấy! Nói đến mức cô cũng cảm thấy xấu hổ! Khuôn mặt Diệp Kiều đỏ bừng.
Sau khi cả nhà ngồi xuống, Lục Bắc Kiêu nhìn về phía đồng chí Đỗ Quân vẫn luôn không nói gì.
“Đồng chí Đỗ Quân, cậu không bày tỏ chút gì với cháu dâu sao?”
“......” Diệp Kiều, anh lại còn muốn vơ vét của cậu nhỏ yêu nghiệt!
Anh không biết rằng, một năm trước cậu nhỏ yêu nghiệt đã bị cô lấy đi 13% cổ phần rồi sao?!
DTV
Chỉ thấy cậu nhỏ yêu nghiệt lập tức lấy trong ví ra một tấm ngân phiếu, mặc dù dạo này hơi eo hẹp nhưng đồng chí Đỗ Quân không bao giờ keo kiệt với cháu trai của mình.
“Cậu nhỏ! Thật sự không cần đâu!” Diệp Kiều từ chối, bởi vì cô biết cậu nhỏ gần đây khá kẹt tiền, khách sạn vừa sửa sang lại, còn đang nợ ngân hàng, nhưng sẽ sớm có hồi đáp! Cô đã chọn một nhà phù hợp nhất trong số mấy nhà đầu tư.
“Cậu nhỏ cho thì cứ nhận lấy! Cậu chỉ mong sao anh đòi cậu ấy!” Lục Bắc Kiêu trực tiếp nhét chi phiếu vào túi của vợ.
Trong bữa ăn, thấy tâm tư của con trai cưng đều đổ dồn vào Diệp Kiều, bà Đỗ chỉ có một cảm giác: Đây có còn là con trai của bà ta không?!
Thằng nhãi chưa bao giờ nhẫn nại với con gái, chỉ thấy bực mình, lúc này đang bóc cua, cẩn thận tách thịt trong càng cua ra cho vào miệng Diệp Kiều!
Lại nhìn thấy chiếc nhẫn hồng ngọc trên tay Diệp Kiều, nhất định cũng là thằng nhãi này tặng!
“Cha, mẹ, con định đợi sau khi đợt huấn luyện quân sự của Diệp Kiều còn mấy ngày nữa kết thúc, chính vào đầu tháng 10, sẽ đính hôn trước với cô ấy, hai người không có ý kiến
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-277.html.]
gì chứ?” Lục Bắc Kiêu lau tay, trầm giọng nói.
“Kiêu Kiêu, có phải hơi nhanh rồi không? Hai đứa tổng cộng ở bên nhau chắc cũng chưa được mấy ngày?” Đỗ Dĩnh nghiêm túc nói, đối với bà ta mà nói đúng thật là nhanh, đây mới là lần đầu gặp Diệp Kiều, mấy ngày nữa là muốn đính hôn rồi!
Đây là chuyện gì vậy?!
“Mẹ! Nếu nha đầu một năm trước đủ 20 tuổi, trước khi ra nước ngoài con đã đăng ký với cô ấy rồi, mẹ có tin không?” Bà Đỗ này dám do dự! Lục Bắc Kiêu liền nóng nảy, sắc mặt cũng tồi tệ.
“Mẹ tin! Kiều Kiều, con đừng hiểu lầm, bác không phải là có ý không đồng ý, là cảm thấy hơi đột ngột!” Bà Đỗ vội vàng nói.
Diệp Kiều cũng gật đầu lia lịa, “Bác gái, con hiểu! Thật ra, tình cảm giữa con và anh Kiêu vững như bàn thạch, đính hôn hay không cũng không vội, đó chỉ là hình thức thôi!”
Hay cho câu vững như bàn thạch, anh thích!
“Hình thức cũng phải làm! Anh phải cho nha đầu của con một danh phận, kẻo có một số người vẫn không biết vị hôn thê của anh là em, còn tơ tưởng đến anh, tơ tưởng đến em!” Lục Bắc Kiêu vòng tay ôm Diệp Kiều trước mặt cha mẹ và cậu của mình, trầm giọng nói, mặc dù lời này là nói với Diệp Kiều, nhưng lại là bóng gió.
Bóng gió nhà họ Cố đang tơ tưởng anh, cũng là nói với bà Đỗ!
“......” Đỗ Dĩnh làm sao có thể không nghe ra ý tứ trong lời nói của con trai!
“Được rồi! Hiếm khi Kiêu được nghỉ phép, tranh thủ làm luôn đi! Cũng là cho nhà họ Diệp một câu trả lời, phải không?” Tư lệnh Lục lúc này lên tiếng nói.
Đỗ Dĩnh chỉ có thể gật đầu, mặc dù trong lòng vẫn có chút không thoải mái. Chủ yếu là vì lúc trước bà ta luôn coi Cố Tuyết Yến là con dâu tương lai của mình, cùng thường đề cập trước mặt nhà hộ Cố, giờ thì hay rồi, con trai đột nhiên xuất hiện một người bạn gái, còn sắp đính hôn rồi, chuyện này phải nói thế nào với người ta?!
Sau khi năm người ăn xong, họ đi xuống tầng một.
Trong góc đại sảnh, một người phụ nữ đeo kính râm lướt qua nhìn thấy Lục Bắc Kiêu anh tuấn bất phàm, rồi lướt qua lại nhìn thấy người anh đang nắm tay, Diệp Kiều!!!
Sắc mặt dưới cặp kính râm thay đổi đột ngột.
Sao Diệp Kiều và Lục Bắc Kiêu lại ở bên nhau?!
“Cô Lý, đây là thẻ phòng của cô, mời đi lối này!” Nhân viên phục vụ đi tới, cúi người, lịch sự và chu đáo nói với người phụ nữ đeo kính râm này.