Nghe Lý Vận , dáng vẻ mê say của cô , trong lòng Diệp Kiều xuất hiện mười vạn câu chửi tục!
Mẹ kiếp!
Con tiện nhân Lý Vận thế mà dám mơ tưởng đến Kiêu nhà cô! Thảo nào kiếp cô , ghen tị vì cô là vợ của Lục Bắc Kiêu! Thì , lúc cô thầm thích !
Con kỹ nữ !
Diệp Kiều khỏi chửi tục trong lòng!
Mơ tưởng đến đàn ông của cô, còn khiến cô khó chịu hơn là hại cô tù ở kiếp ! Hơn nữa, những hiểu lầm chồng chất giữa cô và Lục Bắc Kiêu ở kiếp , đều thể thoát khỏi liên quan đến con Bạch Liên Hoa !
“Lý Vận, lẽ nào đang đến Lục Bắc Kiêu !?”. Diệp Kiều nhẫn nhịn ham g.i.ế.c trong lòng, cố ý hỏi.
Cái con ngu ngu nha, thế mà cô đoán là thích Lục Bắc Kiêu, tấm hình còn hi sinh nhan nhắc của mới lấy từ bạn học của Lục Bắc Kiêu đấy, chỉ để khuôn mặt thôi.
Mỗi thấy khuôn mặt là cô cảm thấy hừng hực, nhiệt huyết sôi trào, nhớ ngày đó ở đại viện, tận mắt thấy Lục Bắc Kiêu trai rắn rỏi ngậm điếu thuốc trong miệng, thể lấy một cái là cô cảm thấy lòng …
“Dĩ nhiên ! Sao thích đại ma vương chứ! Cậu , lăng nhăng lắm, nữ sinh trong đại viện các đều ngủ ! Kiều Kiều, cũng thể ấm đầu mà chủ động quyến rũ đấy, cẩn thận vấy bẩn, thì thể theo đuổi Thẩm Hi Xuyên nữa!”. Lý Vận tỉnh hồn khỏi ảo tưởng si mê, vội vàng với Diệp Kiều.
Cái con kỹ nữ !
DTV
Kiếp cô cũng thường xuyên Lục Bắc Kiêu mặt , thầm thích!
“Thế thì là ai?”. Diệp Kiều cố ý giả ngu hỏi.
“Bí mật!”. Lý Vận tỏ vẻ hổ: “Cậu bài , bây giờ nghiêm túc thế? Kiều Kiều, gia thế của như , cho dù thi nổi đại học thì ông nội cũng sẽ thu xếp cho mà, sợ cái gì!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-142.html.]
“Mình cũng dáng một chút!”. Diệp Kiều nhỏ giọng , để ý đến cô nữa, tiếp tục tranh thủ thời gian học tập.
Nghĩ đến việc Lý Vận lặng lẽ thèm nhỏ dãi ảnh của Lục Bắc Kiêu là cô thấy ghê tởm!
Con tiện nhân , c.h.ế.t chắc !
Cô thề, , chỉ khiến cô nhục mặt ở trong lớp thôi !
…
Sau khi tan học, Lý Vận đưa hai bức thư tình lén trong giờ học và dán cho Thẩm Hi Xuyên.
“A Xuyên, cẩn thận một chút, đừng đưa sai đấy! Một bức là cho Chu Đại Dương, là cao nhất trong đội bóng rổ, cha kinh doanh ! Bức còn là cho Ngô Hiểu Thiên, chắc chứ?!”
“Eo, Lý Vận, đấy, ngay cả Ngô Hiểu Thiên cũng câu ! Nghe cha thăng chức lên trưởng khu !”. Thẩm Hi Xuyên ngậm điếu thuốc trong miệng, chuyện mở phong thư .
“Đừng mở ! Tương lai chị đây phát đạt, thể thiếu lợi ích của ! Cậu cứ tiếp tục câu Diệp Kiều là , nhưng mà luôn cảm thấy con nhóc giống đây, cẩn thận! Chúng đều dè chừng cô , lỡ như con nhóc thúi đó trở nên thông minh thì !”. Lý Vận khoanh tay ngực, .
Thật sự , cuộc chuyện giữa cô và Thẩm Hi Xuyên đều Diệp Kiều thấy rõ ràng thông qua sự hỗ trợ của Lục Tiểu Cổn .
“Ông đây lợi ích ngay bây giờ, cho ? Nào, hôn một cái!”. Thẩm Hi Xuyên xong thì hôn Lý Vận một cái.
“Ở trường chú ý một chút!”. Lý Vận vội vã né tránh: “Tuần nếu ngày nghỉ, sẽ đến nhà …”. Ngay đó, cô lập tức mập mờ với Thẩm Hi Xuyên.
“Lục Tiểu Cổn! Đừng nữa! Gớm quá!”. Diệp Kiều sợ con trai bọn họ vấy bẩn.
“…”. Lục Tiểu Cổn cạn lời.
“Cổn Cổn, Lý Vận mơ tưởng cha con, con đúng ? Bây giờ, giúp đổi tên của hai bức thư tình !”. Cô phân phó xong thì bỏ điện thoại cầm tay cặp sách.