Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài - Chương 85
Cập nhật lúc: 2024-04-21 10:11:57
Lượt xem: 681
Trạm y tế đầy người chen chúc, mọi người thấy Hà Loan Loan chỉ nhờ vào việc xoa bóp mà có thể giúp Vương Á Đông hạ sốt, ai nấy đều nóng lòng muốn thử!
“Đồng chí Hà, cô cũng giúp tôi xoa bóp đi, mấy hôm nay tôi sốt tới khàn giọng rồi! Tôi thấy mệt quá!”
“Đồng chí Hà, tôi tới trước, có thể xoa bóp cho tôi trước không?”
Chu Tình nhân cơ hội muốn chạy nhưng lại có người nhanh nhẹn bắt lấy cánh tay cô ta: “Ai da, đồng chí Chu, cô nói xin lỗi thì chuyện này xem như xong, đồng chí Hà cũng tiện tiếp tục xoa bóp cho chúng tôi!”
Lời này khiến mặt Chu Tình đỏ lên.
Cô ta cắn chặt môi, nắm chặt nhiệt kế trong tay: “Mới nãy tôi chỉ nói đùa thôi, Hà Loan Loan đâu phải người nhỏ mọn như vậy, nghiêm trọng như thế để làm gì chứ, thật không thú vị, có còn là vợ của đoàn trưởng không?”
Hà Loan Loan cười: “Chu Tình, cô thật không biết xấu hổ.”
Chu Tình trợn to mắt, nắm lấy cơ hội nhanh chóng mắng: “Cô mắng ai đó! Cô mới là thứ không biết xấu hổ!”
Hà Loan Loan buông tay: “Tôi chỉ đùa một chút thôi mà, cô sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ? Nghiêm trọng thế cơ à, không thể nào như vậy? Thật chẳng thú vị gì cả, cô tốt xấu gì cũng là em gái của tiểu đội trưởng Chu đó.”
Nhắc tới người anh từ liên trưởng bị giáng xuống thành tiểu đội trưởng, mặt Chu Tình lại đỏ lên.
Bên cạnh có người bắt đầu bàn tán.
“Tiểu đội trưởng Chu nào?”
“Là liên trưởng liên đội bốn lúc trước, Chu Khôn, nghe nói là vì xxx nên bị giáng chức.”
...
Chu Tình cắn răng, nhanh chóng nói: “Thực xin lỗi! Tôi không nên ăn nói như vậy với cô!”
Nhưng không nghĩ tới bên cạnh lại có một đồng chí từng có xích mích với Chu Khôn, lại chặn họng cô ta: “Nhưng mà hai người đã đánh cược một cái tát tay, cô tính thôi như vậy à?”
Hà Loan Loan hiểu tính cách của Chu Tình, cố ý thuận miệng nói: “Thôi bỏ đi, xoa bóp quan trọng hơn, tôi không so đo đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-cuop-lai-gia-tai/chuong-85.html.]
Hà Loan Loan nói xong, bắt đầu giúp người khác xoa bóp.
Nhưng Chu Tình nhìn ánh mắt của mọi người, rõ ràng là đầy sự trào phúng, bác sĩ Chu cũng ném cho cô ta một sắc mặt chẳng mấy đẹp đẽ.
Không so đo? Hà Loan Loan không so đo với cô ta? Chu Tình tàn nhẫn giơ tay tự tát mình một cái!
“Được rồi chứ! Mấy người vừa lòng hết chưa!”
Nói xong, cô ta buông hết mọi thứ trong tay, bụm mặt chạy ra ngoài khóc.
Bác sĩ Chu nhanh chóng nói: “Ai! Đang lúc bận rộn!”
Nhưng Chu Tình đã sớm chạy mất tung mất dạng.
Trong lòng Hà Loan Loan vô cùng thoải mái, nhanh chóng xoa bóp giúp những người khác.
Nhưng ở đây có quá nhiều người, một mình cô không lo được hết nhiều việc như thế, bác sĩ Chu và hai hộ sĩ khác ở Trạm y tế cũng nhanh chóng tới hỗ trợ, mọi người cùng nhau học tập cách xoa bóp.
Chỉ cần xoa bóp đúng huyệt vị và đúng phương pháp thì sẽ hạ sốt rất nhanh.
Hà Loan Loan cả ngày bận rộn ở Trạm y tế, toàn bộ bệnh nhân ở nơi đóng quân tới Trạm y tế xem bệnh đã được xử lý gần hết.
Nhưng nếu chỉ dựa vào một lần xoa bóp như vậy là không được, Hà Loan Loan viết tên một số dược liệu, bác sĩ Chu nhanh chóng nhờ người khẩn cấp chạy vào thành phố mua dược liệu về phân phát cho mọi người.
Chạng vạng cùng ngày, dược liệu cũng về tới, Hà Loan Loan dựa theo tình huống của từng người để kê thuốc.
Mặt khác, cô còn kê thêm một số thuốc để phòng cảm mạo, mang nấu thành nước thuốc, mọi người uống vào có thể ngăn ngừa bệnh tiếp tục lây lan.
Không ngờ tới khi trời tối mịt, Hà Loan Loan vừa về đến nhà thì từng người từng người đã mang đồ tới cửa.
Vợ của liên trưởng liên đội ba Bao Thải Hồng mang tới mười mấy quả trứng gà: “Loan Loan, cô nhất định phải nhận lấy nha, Điềm Điềm nhà tôi sốt mấy ngày không hạ, nếu không phải nhờ cô thì nhà tôi bây giờ phải chạy vào thành phố rồi, chiều nay đứa nhỏ này đã hạ sốt, còn ăn được non nửa chén cháo.”
Hà Loan Loan còn chưa kịp nói gì thì lại có một người phụ nữ chừng bốn mươi đi tới: “Ai da, đồng chí Hà, thật sự cảm ơn cô rất nhiều! Lão Tần nhà tôi ho khan hơn một tuần rồi, đầu óc trướng đau. Hôm nay nhờ cô xoa bóp một chút, lúc trở về đã khá hơn nhiều, cũng không sốt nữa, ở đây tôi có một ít đậu que tôi tự phơi khô, còn có một miếng thịt khô nhỏ, mong cô đừng chê.”