Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài - Chương 201
Cập nhật lúc: 2024-04-22 06:21:11
Lượt xem: 415
“Viết cho cha con một phong thư”.
Hà Loan Loan trốn trong không gian viết tất cả những việc đã xảy ra trong suốt thời gian qua cùng với nỗi nhớ thương cha mẹ từ tận đáy lòng vào những trang giấy.
“Cha, mẹ, từ khi con sinh ra tới nay chưa từng được nhìn mặt cha mẹ, nhưng tâm nguyện lớn nhất đời này của con gái là được đoàn tụ với gia đình. Chuyện cũ không thể vãn hồi, nhưng con tin tưởng tương lai đáng giá để chờ mong, con chờ mong một ngày có thể gọi một tiếng cha đường đường chính chính, cha có nhớ con không? Con rất nhớ cha mẹ, ngày nhớ đêm mong, mỗi lần nghĩ đến hai người thì con lại cảm thấy bản thân không phải đứa trẻ không nhà... Con không biết phải gửi phong thư này đi đâu, cha mẹ con đang ở đâu trên thế giới này? Mong hai người hãy chờ con, chờ con gái của hai người, con đang trên đường tới rồi đây.”
Cô dùng từ ngữ rất mộc mạc nhưng từng câu từng chữ đều thấu tận tâm can.
Hà Loan Loan vừa viết vừa không nhịn được rơi nước mắt.
Cô gửi phong thư này tới tòa soạn báo lớn nhất Kinh thị.
Hà Loan Loan viết thêm vài bài văn, gửi đến các tòa soạn khác nhau.
Chỉ cần bài văn tìm người thân này được đăng tin, cô chắc chắn cha cô sẽ nhìn thấy.
Bởi vì sau khi Lý Quốc Chấn từ căn cứ bí mật ra ngoài, mấy tòa soạn lớn trong nước đều sôi nổi đưa tin nghiên cứu khoa học đã thành công tốt đẹp.
Lý Quốc Chấn chắc chắn sẽ chú ý tới bài văn tìm người thân này.
Mấy bài văn được gửi ra ngoài, Hà Loan Loan lại tiếp tục đến Trạm Y tế làm việc, tranh thủ thời gian nhàn rỗi đọc thêm sách để chuẩn bị cho kỳ thi đại học.
Mấy ngày nay luôn có một bà già tới Trạm Y tế bới lông tìm vết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-cuop-lai-gia-tai/chuong-201.html.]
Lúc thì nói đau eo, lúc thì nói đau chân, bảo bác sĩ Chu phải khám cho bà ta.
Bác sĩ Chu cho bà ta thuốc giảm đau, Hà Loan Loan kê thuốc dán, kết quả bà già này lại không vừa lòng, đứng ngoài cửa Trạm Y tế mắng: “Mấy người đều là lang băm! Chân này của tôi càng khám càng đau! Sao hả, khinh thường tôi sao? Có tin tôi tố cáo lên trên không!”
Bà ta chỉ vào Hà Loan Loan mắng: “Vị bác sĩ nữ trẻ tuổi kia, tôi đã quan sát cô mấy ngày rồi! Không phải cô là bác sĩ sao? Không tập trung khám bệnh mà ở đó đọc sách giải trí! Lãnh đạo của mấy người bị gì vậy? Lại tuyển người như vậy tới làm việc! Đúng là lãng phí tài nguyên mà!”
Hà Loan Loan hoàn hồn, đưa mắt nhìn bà ta.
Người này là mẹ của Dương Ba, vừa tới chưa được mấy ngày đã bắt đầu gây sóng gió, không chỉ tới Trạm Y tế nháo mà còn tìm Hạ Quân gây phiền toái nhiều lần.
Hạ Quân ra quảng trường đại viện phơi quần áo, bà Dương nhiều lần bỏ hết quần áo trên sào của bà ấy xuống rồi phơi đồ nhà bà ta lên.
Sân nhà họ Cố sân quét tước sạch sẽ, lần nào bà Dương đi ngang qua cũng phun đàm, nhơ nhớp ghê chết người! Nói bà ta thì bà ta lại bảo đường đi là của Nhà nước, không phải của nhà họ Cố, dựa vào đâu mà không cho bà ta phun? Thậm chí còn cắn ngược nói nhà họ Cố khinh thường dân quê!
Hạ Quân bị bà ta nói đến á khẩu, bà Dương dứt khoát đến nhà hàng xóm cạnh nhà họ Cố tìm người nói chuyện, đứng đó chỉ cây dâu mắng cây hòe, lời trong lời ngoài đều nói nhà họ Cố ỷ vào người nhà làm thủ trưởng nên khinh thường dân quê.
Những việc này khiến Hạ Quân vô cùng tức giận nhưng lại không dám phản bác vì sợ làm như vậy sẽ chứng minh việc bà ta nói nhà mình khinh thường người nhà quê.
Hà Loan Loan vốn dĩ không muốn để ý tới bà già này, người không có tố chất như vậy không cần cô ra tay, người ở đại viện thấy phiền phức sẽ tự làm lớn chuyện.
Nhưng lúc này Hà Loan Loan nhìn gương mặt chanh chua của bà Dương, khẽ nhíu mày.
Bởi vì sắc mặt bà Dương thật sự không thích hợp!