Trọng sinh trên cây cầu định mệnh - 05.

Cập nhật lúc: 2025-12-20 04:16:05
Lượt xem: 46

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tống Chiêu, thông minh lên đấy.”

“Vậy nên địa chỉ của bố cũng là do tung đúng .”

thèm đáp lời, chỉ bác Thẩm ở đằng xa, xác định bác thể lao đến chỗ ngay lập tức.

Trần Thư theo hướng mắt về phía bác Thẩm, khẽ khẩy.

cũng thông minh đến mức đó .”

“Tống Chiêu, tưởng thì thực sự hết cách ?”

lạnh lùng , tự biên tự diễn, múa tay múa chân.

Đến cuối cùng, cô ngẩng đầu .

“Tống Chiêu, rằng, đời chỉ nhà tiền .”

9/

Bác Thẩm cầm cặp sách cho , ngạc nhiên .

“Tiểu thư, cô định gì thế?”

bóng lưng Trần Thư rời , xoa cánh tay.

“Đương nhiên là... đ.á.n.h trai .”

Mấy ngày nay cô vẫn luôn bí mật dò hỏi thời gian ở nhà.

Vốn dĩ nghĩ, dặn dò Tống Thanh kỹ như thế, chắc ngu ngốc đến mức đó.

thần thái của Trần Thư , chắc chắn là bòn rút thứ gì đó từ chỗ .

“Chiêu Chiêu về ?”

Tống Thanh hôm nay chút khác thường, mặc đồ ở nhà nữa, mà chỉnh tề trong bộ vest thắt cà vạt.

cau mày hỏi: “Anh, ăn mặc thế là để cho Trần Thư xem đấy chứ?”

Tống Thanh phủ nhận mà gật đầu.

tức giận lao lên định đ.ấ.m cho một cái, cũng tránh, để mặc đ.á.n.h một cái hừ nhẹ.

“Chiêu Chiêu, xin .”

Đầu đầy dấu hỏi chấm: “Anh? Anh ai nhập ?”

Tống Thanh xoa xoa ngón tay cho , cứ như đ.á.n.h là .

“Chiều nay một nhân viên giao hàng gửi một tập tài liệu cho em, sợ là thứ gì nên mở xem .”

hiểu vấn đề, nhưng vẫn hỏi: “Bên trong là cái gì?”

Bàn tay Tống Thanh nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay .

“Là bằng chứng Trần Thư tự biên tự diễn.”

“Anh xin , là bảo vệ cho em.”

hàng mi run rẩy của Tống Thanh, khẽ hỏi: “Tài liệu về Trần Minh và những thứ em , cũng xem ?”

Tống Thanh gật đầu, ánh mắt đầy sự xót xa dành cho .

“Chiêu Chiêu, nếu thể, nguyện che mưa chắn gió cho em cả đời, để em mãi mãi ngây thơ vui vẻ.”

Nói đoạn im lặng một chút: “ hiểu, trong lòng em hận thù, nên khi Trần Thư gõ cửa xông , cho cô một lời hứa.”

“Cô kế nhận sính lễ nên mượn tiền ?”

“Anh liền bảo cô , nếu ba ngày thể dẫn nhà đến cam đoan với , sẽ đưa tiền đó cho cô .”

quan sát lên tiếng: “Anh ơi, là vì ba ngày nữa cô tròn 18 tuổi đúng ?”

Tống Thanh gật đầu gì thêm.

Trong phòng tĩnh lặng một hồi, ngập ngừng hỏi: “Anh ơi, giả sử một ngày nào đó em biến thành thực vật.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tren-cay-cau-dinh-menh/05.html.]

“Mà yêu kẻ hại em, liệu vì cô mà từ bỏ em ?”

Vẻ mặt Tống Thanh vẫn thản nhiên: “Anh sẽ yêu kẻ hại em.”

“Ý em là giả sử, giả sử khi yêu cô mới phát hiện hại em.”

Tống Thanh xoa đầu : “Nếu thực sự ngày đó, sẽ khiến cô chịu đau khổ gấp mười em.”

10/

Tống Thanh dặn dò bác Thẩm, đầu tiên phát hiện một mặt khác của .

Trước đây ở mặt , luôn ôn hòa niềm nở, nhưng giờ đây, đầu tiên cảm nhận sự mưu lược và tâm cơ của .

Trong đầu kìm mà nhớ kiếp , lúc đó lẽ nào thực sự Trần Thư che mắt ?

“Tiểu thư, chúng thôi.”

theo bác Thẩm lên xe, xe dừng ở một góc khuất ngoài căn biệt thự, nơi đó một khóm hoa tường vi đang nở rộ, hoa lá dày đặc che khuất hẳn chiếc xe của chúng .

Đây cũng là ý của .

Tống Thanh giúp đỡ, cũng tận mắt chứng kiến Trần Thư tự đào hố chôn .

Không lâu , Trần Thư cuối cùng cũng kéo gã Trần Minh với vẻ mặt lấm lét hiện cửa biệt thự.

đoán rằng lý do Trần Thư đưa chắc chắn sẽ để Lưu Huệ xuất hiện ở đây, nhưng Tống Thanh rõ ràng là trưởng bối cùng, nên đến chỉ thể là Trần Minh.

Một lúc , Trần Minh hớn hở siết chặt một cái túi bước .

Trần Thư với vẻ mặt như đang chờ khen ngợi, nhưng Trần Minh chẳng thèm lấy một cái, vội vàng định bỏ .

“Bố, chúng mà, bố định giữ lời ?”

Trần Thư giữ chặt lấy Trần Minh, cho ông thêm bước nào.

Trần Minh gượng gạo: “Con gái , con chẳng lẽ tình cảnh của bố , con thấy bố c.h.ặ.t t.a.y c.h.ặ.t c.h.â.n ?”

Trần Thư vẫn buông tay: “Hai vạn tiền học phí của con bố đưa đây.”

Trần Minh thấy , rút một xấp tiền nhỏ, đó giơ tay tung lên, tiền bay lả tả như hoa rơi.

Nhân lúc Trần Thư ngẩng đầu , Trần Minh dứt khoát thoát khỏi sự lôi kéo của cô , chạy thục mạng khỏi khu chung cư.

Trần Thư phản ứng , đuổi theo hai bước, thấy tiền đất gió thổi bay xa, liền nghiến răng nhặt tiền.

thấy mà buồn , bắt đầu ch.ó c.ắ.n ch.ó , thì chắc chắn kịch còn dài phía .

“Ra cổng bác.”

Bác Thẩm gật đầu, lái xe theo lối thoát hiểm khác bãi đậu xe ngoài cổng.

Chỉ thấy hai gã đàn ông vạm vỡ lao lên ấn cổ Trần Minh xuống đất.

Trần Minh gào ôm chặt chiếc túi da, dù mặt dẫm biến dạng cũng buông tay.

“Dừng tay.”

Những cú đ.ấ.m lên Trần Minh dừng theo tiếng đó.

Một gã đàn ông vết sẹo dài lông mày tiến lên nâng mặt Trần Minh lên, khiến ông buộc mắt gã.

“Trần Minh, mày bán con gái hả?”

Trần Minh run rẩy ôm cái túi chặt hơn: “Anh Đao, ơn phước, tiền mai trả .”

Anh Đao như chọc , một cước đá văng mặt Trần Minh : “Phì, mày tưởng tao chắc, tiền mà đến mai mày còn giữ ?”

“Nếu tao nhớ nhầm, mày nợ Tuyền ba mươi vạn đúng .”

Anh Đao chán ghét đá một cái đầu Trần Minh, dùng lực giật lấy chiếc túi trong lòng ông .

Cảnh tượng đúng lúc Trần Thư chạy tới thấy, chỉ thấy cô lập tức xông đến mặt Trần Minh, trừng mắt Đao.

“Mấy gì thế!”

Anh Đao hì hì Trần Thư: “ là con ranh ngu ngốc, bán còn giúp đếm tiền.”

Loading...