Trọng sinh trên cây cầu định mệnh - 01.

Cập nhật lúc: 2025-12-20 04:13:48
Lượt xem: 51

Kiếp , để cứu Trần Thư, kéo tuột xuống nước, đạp lên cơ thể để leo lên bờ.

Còn vì chìm nước quá lâu mà trở thành thực vật, liệt giường suốt mười năm trời.

Trong mười năm đó, trí não tỉnh táo một cách kỳ lạ, nhưng cơ thể chẳng thể cử động dù chỉ một chút.

trơ mắt đổi trắng đen, lấy danh nghĩa chị em để nhận con nuôi của bố .

Nhìn cô trai nảy sinh tình cảm, dẫn gã họ của phòng .

căn phòng bệnh lạnh lẽo, cảm nhận sức sống trong cơ thể từng chút một tan biến.

chỉ nhẹ nhàng xoa bụng : “Tống Chiêu, gia đình mà cô luôn tự hào, giờ đều là của cả .”

Mở mắt nữa, thấy cây cầu quyết định định mệnh của đời .

1/

“Tống Chiêu, thật sự ngưỡng mộ , một gia đình như , trai yêu thương hết mực.”

“Còn , chẳng gì cả, ngày nào cũng kế bắt nạt.”

Trần Thư đang thành cầu lóc t.h.ả.m thiết. Kiếp tin những lời ma quỷ đó, từ năm lớp mười âm thầm giúp đỡ cô hết đến khác.

vĩnh viễn đủ, mục đích nhảy cầu chẳng qua là ép đưa mười vạn tệ để bố ruột cô trả nợ cờ bạc.

Nực là kiếp ngu gì, tưởng thật rằng cô kế ép đến mức sống nổi.

“Tống Chiêu, chắc chắn hiểu cuộc đời thấp kém của , còn đầy mười tám tuổi mà ép về quê lấy chồng.”

định đầu bỏ , nhưng cảm giác xa lạ vì mười năm kiểm soát cơ thể khiến loạng choạng quỵ xuống đất.

Trần Thư thấy , giọng thoáng hiện lên chút đắc ý: “Chiêu Chiêu, quỳ xuống cầu xin cũng vô dụng thôi, thật sự sống nữa.”

cố gắng thích nghi với cơ thể, run rẩy móc điện thoại .

Nếu nhớ nhầm, lát nữa sẽ hai bà thím từ bên chạy tới.

“Ôi trời! Cô bé , đừng nghĩ quẩn thế chứ!”

Sắc mặt Trần Thư lập tức trở nên thê lương vô cùng: “Cháu cũng hết cách , kế cháu nhận sính lễ của , nếu trả tiền, cháu sẽ gả cho lão đồ tể mới c.h.ế.t vợ.”

Bà thím mặc áo đỏ vỗ tay đ.á.n.h bộp: “Cháu gái , còn sống là còn tất cả, thế , bác cho cháu mượn 1000 tệ, còn cháu nhờ bạn bè nghĩ cách xem .”

nhận thấy ánh mắt bà thím thỉnh thoảng liếc về phía .

Kiếp chính câu điểm trúng, mở miệng hứa sẽ cho cô mượn mười vạn. lóc gào thét tin, hết cách, đành gọi điện cho bố đòi tiền ngay mặt cô .

lúc cô đón lấy điện thoại từ tay , cô trượt chân ngã xuống sông.

Lúc đó chẳng kịp suy nghĩ gì, lao thẳng xuống cứu cô .

Vậy mà cô cứ kéo lấy kéo để, ngừng dìm xuống nước cho đến khi kiệt sức chìm nghỉm, đạp thẳng lên đầu , mượn lực để bơi về phía bờ.

“Chiêu Chiêu, nhà giàu như , coi như cho mượn ?”

Giọng của Trần Thư kéo suy nghĩ của trở .

kịp gì, bà thím áo đỏ bắt đầu khuyên nhủ: “Cô bé , nếu cháu cho mượn là thấy c.h.ế.t mà cứu đấy nhé.”

lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt tỏ vô cùng đáng thương: “Mình cũng nhiều tiền thế , thôi , để gọi điện xin bố .”

Kiếp thật lòng đối xử với cô , sợ sự thật sẽ mất mặt, nên chỉ bảo với bố là con đang thiếu tiền, yêu cầu họ chuyển tiền ngay lập tức. Đây cũng là mấu chốt để Trần Thư đổi trắng đen.

bây giờ, sẽ che giấu cho cô nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tren-cay-cau-dinh-menh/01.html.]

“Bố ơi, Trần Thư nếu mười vạn bạn sẽ nhảy cầu, con sợ quá, bố chuyển cho con ngay , con xin bố đấy.”

Trần Thư xong định nhào về phía : “Cậu đừng bừa, để tự .”

lóc tiếp: “Hình như là vì bố bạn nợ cờ b.ạ.c ạ.”

Trần Thư cuống cuồng hét lên: “Không , .”

Lời còn dứt, cô trượt chân, y hệt kiếp , rơi tỏm xuống sông.

hét toáng lên, cầu ngừng kéo áo hai bà thím, cho họ rời .

“Các bác mau cứu bạn !”

Hai bà thím thấy tình cảnh , hoảng loạn gạt tay : “Buông !”

thấy ánh đèn xanh đỏ của xe cảnh sát ngày càng gần, mới kéo hai bà thím chạy xuống chân cầu.

Chỉ là ngờ, Trần Thư tự bơi bờ.

Hóa , cô vốn bơi.

Đã thì, Trần Thư , ngày lành của cô chấm dứt .

2/

Khi bố chạy đến, và Trần Thư thẩm vấn xong.

Kiếp đuối nước quá lâu, khi họ đến vẫn đang cấp cứu.

Trần Thư liền quỳ rụp xuống đất, lóc kể với bố rằng lấy tiền giúp bạn trai xã hội trả nợ cờ bạc, cô tiến ngăn cản thì leo lên lan can đe dọa cô cho bố .

khổ tâm khuyên nhủ, nhưng ngờ sẩy chân ngã xuống, chờ đến khi cô vớt lên thì thành thế .

Bố nghĩ mấy năm qua cô thiết như chị em, nên hề nghi ngờ lời cô .

Chỉ tự trách tại quan tâm đến chuyện tình cảm của con gái sớm hơn.

, bước cửa lườm Trần Thư một cái cháy mặt.

“Chiêu Chiêu, con chứ?”

giả vờ dọa đến mất hồn mất vía, run rẩy thôi.

Đến khi thấy mặt là bố , mới nấc lên nhào lòng họ.

Dáng vẻ của khiến bố càng thêm tức giận với Trần Thư.

Trần Thư trừng mắt đến chột , cúi đầu dám năng gì.

Giọng lo lắng của Tống Thanh cùng với bóng dáng xông : “Chiêu Chiêu, em chứ?”

Trần Thư thấy bóng dáng , mắt lập tức sáng lên.

Thì ngay từ lúc nhắm trai , bảo khi thành thực vật, cô còn tận tụy chăm sóc suốt mấy năm trời, hóa từ đầu đến cuối đều là tính kế .

nước mắt lưng tròng Tống Thanh: “Anh ơi, đến , nãy em sợ lắm.”

Tống Thanh hiểu chuyện gì, Trần Thư đang ướt sũng, hỏi: “Có chuyện gì ?”

Không đợi bố lên tiếng, Trần Thư quỳ xuống đất: “Chú dì, con xin , con ý đó, con chỉ là gả cho gã đồ tể đ.á.n.h c.h.ế.t vợ thôi.”

“Mẹ kế con nhận mười vạn sính lễ của ông , họ nếu con tiền trả thì sẽ ép con gả , con mới nghĩ quẩn mà nhảy cầu.”

 

Loading...