Trọng Sinh Trà Xanh: Cứu Vớt Tướng Công Cá Muối - Chương 71: --- Một nữ nhân lợi hại ---
Cập nhật lúc: 2025-10-02 12:43:28
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một quản sự của vương phủ đẩy đám đông đang tụ tập , vội vã chạy đến mặt Triệu Lăng Tiêu, lắc đầu nhỏ giọng bẩm báo: “Thứ khách chạy thoát .” Một nữ nhân thể lẻn vương phủ, thương, hủy hoại đại bình phong phù điêu, cứu đồng bọn ngã xuống đất thương, mà khi nữ nhân đó rời còn hề hấn gì. Triệu Lăng Tiêu nét mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng hề yên ắng chút nào. Một nữ nhân bản lĩnh đến , thì ai mới thể sai khiến nàng đây? Chẳng lẽ Đông Thịnh Đế thật sự g.i.ế.c ? Hắn khẽ gật đầu với quản sự, sải bước nhanh về phía cửa. Vết thương mặt Thế tử gia vẫn xử lý, m.á.u ngừng chảy, nhưng miệng vết thương đỏ hỏn, lộ cả thịt, trông ít nhiều cũng phần kinh hãi.
Triệu Lăng Vân lúc đang Phúc Vương.
Phúc Vương: “Ngươi bản vương như gì?”
Mèo Dịch Truyện
Triệu Lăng Vân chỉ ngoài cửa, ngoài cửa là Đại thống lĩnh Ngự Lâm quân Cao Thành đang dẫn quân đến, và xuống ngựa, Tổng quản Trần Tẫn Trung thì ngay lưng Cao Đại thống lĩnh. Triệu Lăng Vân bèn hỏi Phúc Vương: “Ngươi nghĩ hai vị đến, là để bắt ngươi về cung, là để chống lưng cho ngươi đây?”
Phúc Vương: “Vì chỉ bắt một bản vương?”
Triệu Lăng Vân mặt đờ : “Vương gia, bây giờ lúc để băn khoăn chuyện .”
Phúc Vương ngoài cửa, suy nghĩ nghiêm túc một lát. Dựa theo kinh nghiệm đấu tranh với Triệu Giả Tiên từ khi còn nhỏ, Phúc Vương cảm thấy lát nữa đến mặt phụ hoàng, phụ hoàng y tám chín phần sẽ tin lời y và Triệu Đại.
“Giả Tiên đến ,” Triệu Lăng Vân lúc nhắc nhở Phúc Vương.
“Ta, chủ tử nhà đánh,” Hồ Lô lúc một câu. Thánh thượng thật sự trách tội, bất kể trách tội ai, cũng nên trách tội lên đầu Đại lão gia nhà y, Đại lão gia nhà y là đ.á.n.h mà!
Phúc Vương Hồ Lô: “Ngươi cứ như bản vương đ.á.n.h .”
Hồ Lô Phúc Vương đến rụt cổ .
“Này,” Phúc Vương hạ quyết tâm, với Triệu Lăng Vân: “Ngươi đ.á.n.h .”
Triệu Lăng Vân: “Vì đ.á.n.h ngươi?”
Phúc Vương chỉ : “Bản vương quá dũng, nên bây giờ trông đủ thảm. Triệu Đại ngươi Giả Tiên mà xem.”
Triệu Lăng Vân đầu, thấy Triệu Lăng Tiêu với một khuôn mặt đầy thương tích.
“Nhanh lên, đ.á.n.h ,” Phúc Vương thúc giục.
Vương Thuận Tử bèn vội : “Vương gia là thể ngàn vàng, thể đánh? Cứ để Đại lão gia chịu chút khổ cực .”
Triệu Lăng Vân và Hồ Lô đồng loạt trừng mắt cá c.h.ế.t Vương Thuận Tử, tên thái giám lương tâm ch.ó ăn !
“Hắn ,” Phúc Vương lắc đầu: “Phụ hoàng sẽ đau lòng cho .”
Đại lão gia Triệu trừng mắt cá c.h.ế.t Phúc Vương, cứ như Thánh thượng đau lòng cho ngươi , ngươi còn sống đến giờ, đó là sự nhẫn nhịn lớn nhất của phụ hoàng ngươi .
“Ngươi sẽ bây giờ đến cả đ.á.n.h cũng …”
Triệu Lăng Vân vung một quyền đ.ấ.m thẳng mặt Phúc Vương.
“Sở,” Vương Thuận Tử hít một ngụm khí lạnh.
Đợi đến khi những của Phúc Vương phủ rõ dáng vẻ Vương gia nhà khi đấm, tất cả liền đồng loạt hít thở thông. Lúc Đại lão gia đ.á.n.h với khác, chẳng thấy bao nhiêu can đảm, nhưng đ.á.n.h Vương gia nhà họ thì thật sự tàn nhẫn a.
Phúc Vương mắt bầm tím, chảy m.á.u mũi, miệng còn rách, chỉ như thôi mà là kết quả của một quyền từ Triệu Đại lão gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tra-xanh-cuu-vot-tuong-cong-ca-muoi/chuong-71-mot-nu-nhan-loi-hai.html.]
“Thảm ?” Phúc Vương hỏi Vương Thuận Tử, tiện tay lau một vệt m.á.u mũi, khụt khịt một tiếng.
Vẻ mặt Vương Thuận Tử nỡ , : “Chủ tử, bây giờ be bét m.á.u ạ.”
Be bét m.á.u ư? Vậy thì trông t.h.ả.m lắm , Phúc Vương hài lòng, khen Triệu Lăng Vân một câu: “Triệu Đại, ngươi thật sự bao giờ bản vương thất vọng cả.”
Triệu Lăng Vân mặt đờ đẫn, một câu: “Ta tạ ơn ngươi .”
“Cao Thành!” Phúc Vương hô tên Cao Đại thống lĩnh, ba chân bốn cẳng chạy cổng lớn.
Trần Tẫn Trung Phúc Vương gọi, vội vã đưa tay kéo Cao Thành đang định bước vương phủ , nhỏ giọng: “Đại thống lĩnh, chúng vẫn nên thì hơn, chúng hãy cứ Vương gia gì .”
Cao Thành liếc Trần Tẫn Trung một cái, lời từ miệng Phúc Vương mà ư? Đại tổng quản kéo bè kéo cánh, thì cũng nên kín đáo một chút chứ?
“Ôi chao, Vương gia của ơi,” Trần Đại tổng quản lúc kêu lên, chạy đến chỗ Phúc Vương và : “Người ? Sao be bét m.á.u thế ? Kẻ nào sống mà dám ?”
Cao Thành cũng thấy Phúc Vương, Đại thống lĩnh Cao mí mắt giật giật ngừng, của Tô Sơn Vương phủ nghĩ quẩn , mà đ.á.n.h Phúc Vương đến c.h.ế.t như ? Các ngươi thật sự coi là con ruột của Thánh thượng ?
Triệu Lăng Tiêu bước nhanh đến cổng, nhưng Phúc Vương thì ? Vương gia của chúng thì chạy như bay, nên so với hai vị , vẫn là tốc độ của Phúc Vương nhanh hơn.
“Trần công công, Triệu Lăng Tiêu g.i.ế.c bản vương!” Phúc Vương khỏi cổng lớn của Tô Sơn Vương phủ, liền gào lên với Trần Tẫn Trung: “Bản vương suýt nữa thì c.h.ế.t , Trần công công, suýt nữa thì gặp bản vương nữa !”
“Ôi, ôi, Vương gia ngàn tuổi của ơi,” Trần công công vẻ mặt đau lòng, : “Sao chỉ một đêm mà thành nông nỗi ? Hoàng hậu nương nương và Ngọc Quý phi nương nương mà thấy, chẳng sẽ đau lòng c.h.ế.t !”
Phúc Vương chỉ ngón tay phía , Triệu Lăng Tiêu: “Chính là…”
“Nhanh!” Giọng Trần Tẫn Trung còn lớn hơn Phúc Vương, Trần Đại tổng quản đầu mắng những phía : “Không thấy Vương gia thương ? Còn mau mau hầu Vương gia về cung? Ai chạy nhanh thì đây một , về cung bẩm báo , bảo thái y chuẩn sẵn, Vương gia của chúng thương nhẹ !”
Đám Ngự Lâm quân theo Trần Đại tổng quản đều ngơ ngác, chuyện do bọn họ quản ?
“Không , vết thương của bản vương thể ,” Phúc Vương , bây giờ xử lý Triệu Lăng Tiêu mới là chuyện quan trọng, y cũng chỉ tên Triệu Đại đó đ.ấ.m một quyền, cái cũng thể lấy mạng y chứ?
“Làm mà chứ, Vương gia của ơi,” Trần Tẫn Trung nháy mắt với Vương Thuận Tử, ngươi còn ngây đó gì? Ngươi Vương gia nhà ngươi đối chất với Tô Sơn Vương thế tử ? Vương gia nhà ngươi cái loại đó ?
Vương Thuận Tử hít một , dẫn của Phúc Vương phủ xông lên, vây quanh Vương gia nhà .
“Làm gì? Các ngươi gì?” Phúc Vương kêu lên.
“Vương gia, chúng về cung cho thái y xem xét ,” Trần Tẫn Trung và Vương Thuận Tử mỗi một bên, đỡ cánh tay Phúc Vương, đưa Phúc Vương xuống bậc thang, Trần Đại tổng quản một mực dỗ dành vị : “Người xem xem, cả mặt đầy m.á.u thế , m.á.u cứ chảy thế ? Vương gia, nô tài cả gan khuyên một câu, , lời khuyên của nô tài , …”
Cửa xe ngựa mở toang, Phúc Vương đỡ kéo, phía còn đẩy, “đưa” lên xe ngựa.
Một tiếng “cạch”, Trần Tẫn Trung đóng cửa xe ngựa , lấy một chiếc khóa sắt lớn khóa chặt cửa xe, Trần Đại tổng quản thúc giục tên thái giám đ.á.n.h xe: “Nhanh lên, về cung!”
Xe ngựa do hai con tuấn mã kéo, chạy như bay như gió.
“Ta,” Vương Thuận Tử Trần Tẫn Trung, mặt méo xệch.
Trần Tẫn Trung thở dài một , : “Có gì thì cứ gặp Thánh thượng mà .”