Trọng Sinh Trà Xanh: Cứu Vớt Tướng Công Cá Muối - Chương 51: Triệu đại lão gia khóc lóc thảm thiết ---
Cập nhật lúc: 2025-10-02 12:43:08
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Nhị tỷ, đừng nữa,” Giang Hiển chạy theo Giang Minh Nguyệt suốt dọc đường, “Người thật sự gặp Triệu đại ?” Giang Minh Nguyệt đáp: “Không gặp, chỉ ngoài cửa lời cảm tạ là , chuyện thì chắc nhỉ?”
Mười chín hòm quà chất đầy ắp, nào là kim ngân khí vật, gấm vóc lụa là, trang sức ngọc khí, chỉ riêng các loại kim bộ diêu thôi chất kín nửa hòm. Giang Minh Nguyệt gia tài của Triệu Lăng Vân bao nhiêu, nhưng cái cách tặng lễ hào phóng như , nhị tiểu thư Giang gia liền cảm thấy vị đại lão gia hẳn là thiếu tiền, chắc sẽ ai tặng quà mà dọn sạch cả gia sản nhà , ?
Giang Hiển lo lắng Giang Minh Nguyệt. Không chạy theo nhị tỷ , chỉ là nhị thiếu gia Giang gia cảm thấy, nhị tỷ của lẽ sắp giữ nổi nữa .
Khi hai tỷ đến ngoài chính sảnh, Giang Dữ đang ghé sát khung cửa, cong m.ô.n.g lén lút trộm chuyện trong phòng. Giang Minh Nguyệt và Giang Hiển lưng mà vị đại thiếu gia vẫn hề .
“Này!” Giang Hiển vỗ lưng trưởng.
Giang Dữ sợ hãi nhảy dựng lên, miệng há to nhưng tiếng kêu kinh ngạc thoát khỏi cổ họng.
Nhị thiếu gia Giang gia dọa trưởng giật nhưng chẳng hề tự giác, vươn đầu trong chính sảnh, thì thầm với Giang Dữ: “Huynh đang gì ? Nãi nãi đuổi ngoài ? Nãi nãi ý ? Sao cứ bắt cút mãi ?”
Giang Dữ đưa tay vòng qua cổ Giang Hiển. Hắn đang lửa giận trong lòng chỗ trút, đứa đần độn tự dâng đến cửa .
Giang Minh Nguyệt để ý đến hai đang cãi cọ bên cạnh , dù hai cũng đ.á.n.h đến chết. Nhị tiểu thư Giang gia vươn đầu định ngóng động tĩnh trong chính sảnh, nàng liền thấy tiếng truyền từ bên trong, nhị tiểu thư lập tức sững sờ. Nãi nãi nàng , chuyện hiếm lạ, lão thái thái vốn dĩ là thì , thì , nhưng tiếng là tiếng của nam tử, Triệu Lăng Vân tại ?! Bị nãi nãi nàng đ.á.n.h ?
“Ôi chao, hài nhi của ,” tiếng thở dài của lão thái thái một lát liền truyền từ trong chính sảnh, lão thái thái : “Con thì , nhưng con cũng cho lão bà tử lý do chứ.”
Giang Minh Nguyệt: “…”
Thế nên vị bên trong , còn rõ đầu đuôi câu chuyện, mà chỉ với lão thái thái thôi ?
“Ôi ôi…”
Mèo Dịch Truyện
Triệu Lăng Vân vô cùng t.h.ả.m thiết, thỉnh thoảng còn nấc lên hai tiếng, nước mắt nước mũi dính đầy mặt, đây là thật, hề giả dối chút nào.
Lão thái thái lấy khăn tay lau mặt cho Triệu Lăng Vân, sốt ruột : “Hài nhi của , con mau , con , ai ức h.i.ế.p con, nãi nãi mới thể chủ cho con chứ.”
Triệu Lăng Vân: “Người là bà nội của ?”
Lão thái thái: “…”
Cứ thế mà bà lo lắng sốt ruột cả buổi, mà vị chỉ một câu đó thôi ?
“Nương ,” Triệu Lăng Vân lau vội nước mắt, “Nương bàn chuyện hôn sự của với Hồ gia, vì , mà là vì chuyện học hành của đại điệt tử .”
“Cái gì?” Lão thái thái hiểu, đại bá cưới vợ, thì liên quan gì đến chuyện học của cháu trai?
“Đứa cháu đó, ngu xuẩn y như cha ,” Triệu Lăng Vân sụt sịt mũi, “Cha thi tú tài còn đậu, con trai cũng là một kẻ thi đậu.”
Lão thái thái: “Đại điệt tử của con bao nhiêu tuổi ? Nó thi tú tài ?”
“Ha,” Triệu Lăng Vân: “Là tú tài thi chứ, tên ngốc đó Văn Thượng Thư Viện, nhưng năm ngoái thi đậu.”
Chuyện thì ngoài phạm vi nhận thức của lão thái thái , “Vào thư viện chẳng chỉ cần nộp tiền là ?” Lão thái thái hiểu: “Còn thi cử nữa ? Dữ ca nhi và Hiển ca nhi nhà Quốc Tử Giám, cũng thi .”
Lão thái thái : “Ta nhớ là hai đứa nó thi, hai đứa nó trực tiếp học luôn. Hai tên tiểu tử đó, nếu chúng nó mà thi đậu Quốc Tử Giám, sẽ c.h.ặ.t đ.ầ.u bóng đá!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tra-xanh-cuu-vot-tuong-cong-ca-muoi/chuong-51-trieu-dai-lao-gia-khoc-loc-tham-thiet.html.]
Triệu Lăng Vân: “Ưm.”
Lão thái thái Giang Dữ Giang Hiển ngu xuẩn thì thôi , cần gì tàn nhẫn với chính như chứ?
“Dữ ca nhi và Hiển ca nhi Quốc Tử Giám, đó là vì cha của chúng là An Viễn Hầu gia đó,” Triệu Lăng Vân lau nước mắt, giải thích cho lão thái thái, “Còn Văn Thượng Thư Viện, viện trưởng và thầy cô đều giỏi, đó học, nhất định thi, bài thi đậu , còn thầy cô trúng nữa, nếu thầy cô ưng, thì bài thi đó coi như thi uổng phí.”
Lão thái thái: “Vậy đại điệt tử của con thì ?”
Triệu Lăng Vân: “Hắn thi bài thi đậu.”
Lão thái thái hỏi: “Năm nay bao nhiêu tuổi ?”
Triệu Lăng Vân giơ bốn ngón tay lên, với lão thái thái: “Bốn tuổi .”
Đứa trẻ bốn tuổi, năm ngoái thi đậu, năm nay thi là , nếu năm nay vẫn đậu, năm thi cũng muộn, bình thường chắc sẽ nghĩ như , nhưng lão thái thái nghĩ thế.
Vỗ mạnh bàn , lão thái thái : “Vậy thì đại điệt tử của con học hành gì , ba tuổi vận mệnh cả đời, bốn tuổi đấy.”
Triệu Lăng Vân tìm tri kỷ, rưng rưng nước mắt lão thái thái.
“Con chỉ cần cưới Hồ tứ tiểu thư , Hồ gia sẽ giúp, để đại điệt tử của con Văn Thượng Thư Viện ?” Lão thái thái giờ cũng hiểu rõ, hóa đàn bà Trịnh thị , đem hôn sự của trưởng tử giao dịch.
“Vâng.” Triệu Lăng Vân gật đầu.
“Vị tứ tiểu thư ,” lão thái thái lắc đầu, hạ giọng : “Không lão bà tử nguyền rủa nàng, mà vị tứ tiểu thư chắc chắn điều mờ ám, bằng , là con gái nhà lành, dù nàng tiểu thư Hồ gia, nàng cũng sẽ đến nỗi gả chồng.”
Triệu Lăng Vân ngây , hề nghĩ đến điểm .
“Nương của con thật sự cam lòng ủy khuất con,” lão thái thái giờ đây thấy xót xa cho Triệu Lăng Vân, Trịnh thị ghét bỏ đến mấy, thì đây cũng là con ruột của ? Hôn nhân là chuyện cả đời, đem hôn nhân của con trai đổi lấy tiền đồ của vãn bối ?
“Thôi , chúng nữa,” lão thái thái lấy khăn tay lau nước mắt cho Triệu Lăng Vân, : “Sau chuyện gì, con cứ đến tìm , bà nội Ngô lão thái quân của con khuất, , lão bà tử họ Từ , vẫn còn sống đây.”
“Cảm ơn nãi nãi.” Triệu Lăng Vân cảm động vô cùng.
Sau khi ông nội và bà nội lượt qua đời, đời còn ai vô điều kiện cưng chiều, bảo vệ nữa , giờ đây bên cạnh , Triệu Lăng Vân, xuất hiện một như , cưng chiều thì dám nghĩ, nhưng lão thái thái hiện giờ chính là đang bảo vệ mà!
Ngoài cửa, Giang Minh Nguyệt lùi vài bước, lặng lẽ xoay bỏ .
Giang Dữ và Giang Hiển , theo Giang Minh Nguyệt.
“Hai kìa,” khỏi cửa đình viện, Giang Hiển liền giơ tay chỉ về phía bếp ở góc đông bắc, : “Ống khói bốc khói kìa, sắp cơm ăn ?”
“Ngươi cút sang một bên ,” Giang Dữ một cước đá văng đứa ngốc, lo lắng với Giang Minh Nguyệt: “Ta ngờ, nương của Triệu đại ưa đến thế.”
Giang Minh Nguyệt: “Trước đây chẳng vẫn gọi là Tây Lâu ca ca ?”
Tự gọi thì cảm thấy gì, nhưng bốn chữ Tây Lâu ca ca từ miệng Giang Minh Nguyệt thốt , Giang Dữ liền nổi da gà khắp , “Ca ca gì chứ?” Đại thiếu gia Giang gia vội vàng : “Từ hôm nay trở , sẽ gọi là Triệu đại, Triệu đại, Triệu đại! Có gì mà chứ.”