Trọng Sinh Trà Xanh: Cứu Vớt Tướng Công Cá Muối - Chương 485: Vì sao không buông tha người trung thực ---
Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:00:16
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ta hiểu tại họ đ.á.n.h ,” Trần Phương Phi với Giang Minh Nguyệt: “Chuyện là thứ mắt thường thể phân biệt, ngay cả tranh cãi cũng dư thừa, mà họ còn đ.á.n.h ?”
Giang Minh Nguyệt lúc mặt chút biểu cảm, : “Có lẽ họ chỉ đ.á.n.h một trận thôi, Tứ tiểu thư. Đàn ông đôi khi lý do, họ cũng sẽ đ.á.n.h .”
Trần Phương Phi: “Tại ?”
Đâu lắm cái tại thế ? Giang Minh Nguyệt đau đầu, : “Ta qua đó xem thử.”
Có lẽ xem Triệu Lăng Vân và Phúc Vương đ.á.n.h còn hơn là trong sân Trần Phương Phi hỏi tại , Giang Minh Nguyệt cất bước thẳng về phía cổng viện.
Trần Phương Phi do dự một lát, theo Giang Minh Nguyệt.
Giang Minh Nguyệt: “Nàng cũng ?”
Trần Phương Phi gì, nhưng bước chân theo Giang Minh Nguyệt dừng .
Hoa Thẩm Nhi : “Việc gì thế?”
Ai mà hai vị những lời khó gì, Trần Tứ tiểu thư đây chẳng tự chuốc lấy phiền muộn ?
Giang Minh Nguyệt bụng nhắc nhở Trần Phương Phi một câu: “Mẫu nàng vẫn .”
Nghe Giang Minh Nguyệt nhắc đến mẫu , sắc mặt Trần Phương Phi lập tức trở nên u ám.
Diễn biến và tự sát thứ hai của Trần Phương Phi, Giang Minh Nguyệt Hoa Thẩm Nhi kể . Hà thị phu nhân giường Trần Phương Phi nức nở, theo lời Hoa Thẩm Nhi, vị Hà phu nhân vì Trần Phương Phi mất vị trí Thế tử phi sắp đến tay, vì mất một rể như thần tiên, vì nàng thể trở thành nhạc mẫu của Đồ Sơn Vương Thế tử, tiện thể, Hà phu nhân còn vì Trần Phương Phi giờ đây gả , khi nàng và Trần Đại lão gia qua đời, nếu tẩu thể dung thứ cho Trần Phương Phi, một cô gái già gả , thì ?
“Nàng tìm ni cô tự để xuất gia,” Trần Phương Phi lạnh.
Trần Phương Phi tại tự sát? Chính là vì câu của Hà thị phu nhân: gả chồng, cả đời tẩu ghét bỏ trong nhà, chi bằng tìm một ngôi chùa cầu một đời thanh tịnh. Trần Phương Phi chuẩn tâm lý xuất gia ni cô, nhưng điều đó nghĩa là khi mẫu ruột những lời , nàng sẽ thờ ơ.
“Đến cuối cùng, nàng vẫn lo lắng sẽ liên lụy đến con trai nàng,” Trần Phương Phi than phiền với Giang Minh Nguyệt: “Một gia đình lớn như , lẽ nào còn thiếu một bát cơm để ăn?”
Giang Minh Nguyệt: “Khi phu nhân kinh hoàng thất thố, chuyện để ý đến tâm trạng của nàng, đây cũng là tội chết. Nàng đập đầu tường tự tận mặt nàng , quả là quá đáng .”
Trần Phương Phi: “Ta thế, nàng sẽ cứ mãi thôi, chẳng lẽ nàng kể hết tên tất cả các ni cô tự của Đại Yến , tên mà chọn một nơi để xuống tóc xuất gia ?”
Lời Trần Phương Phi gay gắt, Hoa Thẩm Nhi và Hồ Lô đều cảm thấy chói tai, nhưng Giang Minh Nguyệt bận tâm, chỉ một câu: “Đại Yến bao nhiêu ni cô tự, mẫu nàng đều , còn thể nhớ tên chùa ?”
Trần Phương Phi vấp chân một cái, Giang Minh Nguyệt chuyện, trọng tâm chú ý luôn kỳ lạ như ? Nàng đang kể về nỗi bất hạnh của , mà vị chỉ quan tâm đến ni cô tự?
Giang Minh Nguyệt nghiêm túc với Trần Phương Phi: “Ta thấy điều thể nào.”
Nếu nàng là một lãng khách giang hồ, một tiêu khách hộ tống hàng, một thương nhân chạy theo lợi nhuận, nàng Giang Minh Nguyệt tin, nhưng Hà thị phu nhân là một phụ nhân quanh năm sống trong thâm trạch đại viện, đời nàng thể mấy nơi?
“Ta vẫn luôn du ngoạn thiên hạ,” Giang Minh Nguyệt : “Mẫu nàng nếu quả thực kiến thức rộng rãi như , thì thật sự sẽ ngưỡng mộ nàng .”
Trần Phương Phi đành : “Nàng chỉ thế thôi, nàng còn tin là thật ?”
Giang Minh Nguyệt Trần Phương Phi, một lúc mới : “Thì nàng cũng , nàng chỉ thế thôi .”
Trần Phương Phi Giang Minh Nguyệt chặn họng, đột nhiên giận dữ đến phát điên, : “ nàng xuất gia, đây là thật!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tra-xanh-cuu-vot-tuong-cong-ca-muoi/chuong-485-vi-sao-khong-buong-tha-nguoi-trung-thuc.html.]
Giang Minh Nguyệt đưa tay vỗ vai Trần Phương Phi, nhỏ giọng : “Nàng hãy thể tất cho mẫu nàng , nàng gây chuyện thế , nàng dọa sợ đến mức phát điên là vạn phần may mắn . Vả , tin bản nàng từng nghĩ đến chuyện xuất gia.”
Trần Phương Phi mặt lạnh như nước, gì nữa.
Giang Minh Nguyệt Trần Phương Phi một cái, nhỏ giọng : “Nàng còn tự đập đầu đến nông nỗi .”
Trên trán Trần Phương Phi quấn một dải băng vết thương, một vòng dày cộm, khiến đầu nàng trông to hơn ba vòng.
“Nếu là nàng, sẽ đập đầu tường ngay mặt Lưu Tham Sự,” Giang Minh Nguyệt : “Trước hồ phóng sinh, Vương gia cướp mất , còn nãy ở thiện phòng, Vương gia ở đó, Lưu Tham Sự thấy nàng tìm cái chết, thể ngăn nàng ?”
Trần Phương Phi ngây , : “Rồi nữa?”
Mèo Dịch Truyện
Giang Minh Nguyệt: “Rồi nàng cứ ngã lòng thôi, như , chẳng nàng thể gả cho ? Đằng nào cũng từng ôm nàng , nàng chọn Vương gia, chọn Lưu Tham Sự chẳng đều ?”
Trần Phương Phi hối hận , nàng nghĩ chiêu chứ? Rõ ràng Lưu Kiểm đến thăm bệnh mà, tuy Lưu Kiểm nhà, nhưng nàng thể ngoài tìm cái c.h.ế.t mà!
“Sao nàng sớm?” Trần Phương Phi hỏi Giang Minh Nguyệt, phần đau lòng đến cực điểm.
Giang Minh Nguyệt: “Ta ở đây, và nghĩ nàng nên tự nghĩ mới chứ.”
Cái sự lanh lợi khi Trần Phương Phi sắp đặt màn nhảy hồ phóng sinh ?
Hoa Thẩm Nhi ở phía mà khóe miệng co giật, vị Lưu Tham Sự trông rõ ràng là một chất phác thật thà, mà hai vị đến giờ vẫn buông tha ? Hoa Thẩm Nhi thậm chí còn mừng thầm, Giang Minh Nguyệt gả chồng , nếu gả chồng, Ninh Viễn Hầu phủ chắc mấy ngày yên .
Quay đầu Hồ Lô một cái, khi , Giang Minh Nguyệt nhét cho Hồ Lô một chiếc bánh đậu phụ do chùa , Hồ Lô đang vui vẻ ăn từng miếng một. Hoa Thẩm Nhi Hồ Lô, nghĩ, từ khi Giang Minh Nguyệt gả Việt Quốc Công phủ, Việt Quốc Công phủ ngày nào yên ?
“Thôi, còn cơ hội nữa ,” Giang Minh Nguyệt vẫn với Trần Phương Phi: “Nàng hãy nghĩ đến Vương gia .”
Trần Phương Phi từ chối thêm, đây là chuyện nàng thể tự quyết định ?
“Triệu Lăng Vân!” Tiếng hét nội lực dồi dào, tràn đầy giận dữ của Phúc Vương vọng tới từ phía con đường.
Giang Minh Nguyệt: “Vẫn còn đ.á.n.h ?”
Đến gần hơn, Giang Minh Nguyệt phát hiện, Triệu Lăng Vân và Phúc Vương đ.á.n.h là thật, và đều tay mặt đối phương. Cả hai lúc đều sứt đầu mẻ trán, mặt mũi bầm dập, còn nắm chặt cổ áo đối phương, ai chịu buông tay .
“Đừng đ.á.n.h nữa,” Giang Minh Nguyệt hô.
Vương Thuận Tử đang quỳ đất, thấy Giang Minh Nguyệt hô, còn tin, đầu thấy đúng là Giang Minh Nguyệt đến, Vương Thuận Tử vội vàng hô to với hai vị đang ẩu đả: “Đại phu nhân đến , Đại lão gia, phu nhân của ngài đến !”
Giang Minh Nguyệt tiếp tục hô: “Có thể ngừng đ.á.n.h ?”
Triệu Lăng Vân thấy Giang Minh Nguyệt hô, liền theo tiếng sang, thấy Giang Minh Nguyệt đang ở cổng viện, cau mày, vẻ mặt lo lắng , Triệu Lăng Vân lập tức buông tay. Chuyện đ.á.n.h với Phúc Vương ai thắng ai thua còn quan trọng, thể để phu nhân của lo lắng cho .
Giang Minh Nguyệt thực lo lắng cho Đại lão gia, hai vị đ.á.n.h trông hung tợn, nhưng thể thật sự đ.á.n.h c.h.ế.t đối phương. Giang Minh Nguyệt cau mày, chỉ là vì nàng đang phiền lòng. Chẳng lẽ thể bàn bạc một kết quả hẵng đ.á.n.h ?
“Có kết quả gì ?” Đến khi Triệu Lăng Vân đến gần , Giang Minh Nguyệt liền hỏi.
Triệu Lăng Vân tức giận bất bình, : “Chúng đừng quản chuyện nữa, Phúc Vương trái, mặc kệ .”
Hắn nếu còn quản chuyện của Triệu Lăng Thần, sẽ mang họ Triệu Lăng Thần! .