Trọng Sinh Trà Xanh: Cứu Vớt Tướng Công Cá Muối - Chương 474: Bà lão nhà họ Hàn bị ép nhảy giếng ---

Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:00:05
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Phúc Vương ở lâu với Giang Minh Nguyệt rằng chuyện . Bốn ngày , Phúc Vương liền phái Vương Thuận Tử đến Việt Quốc Công phủ báo với Giang Minh Nguyệt rằng Vệ Lan Chi bên đồng ý.

 

“Đây là kim trâm Thế tử gia đích chế tác riêng cho Vệ thị,” Vương Thuận Tử mở chiếc hộp gỗ đựng kim trâm, nhẹ nhàng đặt lên bàn bên cạnh Giang Minh Nguyệt.

 

“Hoa thạch lựu,” Giang Minh Nguyệt chiếc kim trâm trong hộp, đỉnh kim trâm là một đóa hoa thạch lựu chạm khắc tinh xảo.

 

Vương Thuận Tử : “Đại phu nhân xem, kim trâm còn chữ nữa kìa.”

 

Phần của chiếc kim trâm khắc hai chữ Trường Không, cùng với một dấu ấn của Đồ Sơn Vương phủ.

 

Sợ Giang Minh Nguyệt , Vương Thuận Tử thêm với nàng: “Trường Không đây chính là tên chữ của Thế tử gia.”

 

Giang Minh Nguyệt: “Đây là Thế tử gia tự tay ? Là vật định tình của hai bọn họ?”

 

Vương Thuận Tử: “Vệ thị như , nàng chỉ cần Thế tử gia thấy chiếc kim trâm , sẽ nhận . Chỉ là lời Vệ thị thật giả, chủ tử nhà cách nào phân biệt .”

 

Kim trâm là vật định tình mà Triệu Lăng Tiêu tặng cho Vệ Lan Chi , điều Giang Minh Nguyệt bận tâm. Nàng một tín vật, chẳng qua chỉ là gây phiền phức cho Vệ Lan Chi mà thôi. Chuyện Trần Phương Phi , bọn họ bên thể định đoạt?

 

“Hiện giờ những lời đồn thổi bên ngoài, Đại phu nhân ?” Vương Thuận Tử khẽ hỏi.

 

Giang Minh Nguyệt thở dài một tiếng, “Chẳng hiện giờ bên ngoài đều đang mắng Đại lão gia nhà ?”

 

“Ư,” Vương Thuận Tử lúng túng, quả thật là như , những lời đồn đãi về mệnh cách cao quý của Đồ Sơn Vương thế tử, so với những lời mắng c.h.ử.i Triệu Đại lão gia thì chỉ như gió thoảng mây bay.

 

Giang Minh Nguyệt: “Đại lão gia hôm nay sáng sớm ngoài .”

 

Vương Thuận Tử: “Đại lão gia hôm nay định , ừm, mấy nhà nào?”

 

Giang Minh Nguyệt: “Hắn thì với , chỉ là nhớ rõ.”

 

Vương Thuận Tử tỏ vẻ hiểu ý, với tốc độ Triệu Đại lão gia gây họa cho bốn năm nhà một ngày, nếu Đại phu nhân thật sự nhớ, e rằng cả kinh thành quan thế gia, Đại phu nhân đều nhớ hết.

 

“Đại phu nhân, chủ tử nhà còn hỏi, Đại lão gia định khi nào thì đến phủ Hạ các lão?” Vương Thuận Tử thận trọng hỏi.

 

Giang Minh Nguyệt lắc đầu, “Đại lão gia hiện giờ Hạ các lão chuẩn , đợi thêm, đợi Hạ các lão thả lỏng cảnh giác, sẽ dẫn đến tận cửa.”

 

Vương Thuận Tử: “……”

 

Đây nào đòi nợ, đây là đ.á.n.h trận thì đúng hơn?

 

“Để Vương gia cứ đợi mà xem ,” Giang Minh Nguyệt với Vương Thuận Tử: “Còn sáu ngày nữa thôi.”

 

Vương Thuận Tử gật đầu đáp lời, Vương gia nhà ở nhà ngày ngày đếm từng ngày trôi qua, chỉ chờ xem, vị Trần tiểu thư sẽ gả cho Triệu Lăng Tiêu bằng cách nào.

 

Vương Thuận Tử khỏi, Triệu Lăng Vân, ngoài từ sáng sớm, liền trở về. Giang Minh Nguyệt “phạch” một tiếng đóng chiếc hộp gỗ , dậy đón Triệu Lăng Vân.

 

“Ngồi xuống xuống,” Triệu Lăng Vân khoác tay Giang Minh Nguyệt, đỡ nàng xuống, : “Làm gì mà cố ý dậy, cứ đó là .”

 

Mèo Dịch Truyện

Giang Minh Nguyệt: “Hôm nay về sớm thế?”

 

Mới buổi chiều thôi mà, kể từ khi bắt đầu khắp kinh thành đòi nợ, đây là ngày Triệu Lăng Vân về nhà sớm nhất.

 

Lão Ngũ ở ngoài hô lớn một tiếng: “Đại phu nhân, hôm nay lão thái thái nhà Hàn đại nhân nhảy giếng .”

 

Giang Minh Nguyệt: “……”

 

Ép đến mức lão thái thái nhà nhảy giếng ?!

 

Triệu Lăng Vân bĩu môi, “Lão thái thái tốn của bao công sức.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tra-xanh-cuu-vot-tuong-cong-ca-muoi/chuong-474-ba-lao-nha-ho-han-bi-ep-nhay-gieng.html.]

Giang Minh Nguyệt: “Tốn bao công sức? Chàng nhảy xuống giếng cứu ?”

 

Triệu Lăng Vân nghẹn lời, : “Ta cũng nghĩ như , đòi nợ thì đòi nợ, nhưng thể trơ mắt lão thái thái nhà họ Hàn nhảy giếng c.h.ế.t đuối, đúng ?”

 

Giang Minh Nguyệt Triệu Lăng Vân, lúc ngoài mặc chính bộ quần áo , quần áo hề ướt, nhảy xuống giếng cứu ngượng ?

 

Triệu Lăng Vân: “Thế nhưng ngay lúc định nhảy xuống, lão Lục xông , động tác của còn nhanh hơn , thế nên cứu .”

 

Lão Lục ngoài cửa gì, xem đây vẫn là của .

 

Kể từ khi ngày càng căm ghét, Lão Ngũ và Lão Lục thế Hồ Lô và Đông Qua, ngày ngày theo Triệu Lăng Vân đông chạy tây bôn. Hai lão quen với sinh tử, nhưng từng thấy ai gây rối như Triệu Đại lão gia. Còn những vị quan lớn , Lão Ngũ và Lão Lục cũng vạn vạn ngờ tới, thì những quan đại nhân, những quý phu nhân khi giở trò quỵt nợ, còn giỏi hơn cả dân thường nhiều.

 

Ví như lão thái thái nhà họ Hàn hôm nay, cũng là một phu nhân cáo mệnh, trông vẻ phú quý lắm, ai mà ngờ vị trả tiền, thể nhảy giếng chứ? là mở rộng tầm mắt! Lão Ngũ và Lão Lục , trong lòng đều nghĩ như .

 

“Là vị Hàn đại nhân nào ?” Giang Minh Nguyệt ở trong phòng hỏi.

 

Triệu Lăng Vân: “Một vị quan ở Hộ bộ, tay sai của Hạ Chiếu Thanh, một tên ch.ó má chuyên nịnh bợ lão già họ Hạ.”

 

Khóe miệng Giang Minh Nguyệt giật giật, hỏi một câu: “Vậy lão thái thái nhà chứ?”

 

Triệu Lăng Vân: “Cái mùa đông lạnh giá mà nhảy xuống giếng, chịu trận rét buốt , còn sặc nước, e rằng lão thái thái khó sống thọ.”

 

“Ồ,” Giang Minh Nguyệt : “Vậy nhà họ Hàn trả tiền ?”

 

Phu nhân cũng là một kẻ tàn nhẫn a, Lão Ngũ và Lão Lục vẫn nhất trí với suy nghĩ , đối với tính mạng của lão thái thái nhà họ Hàn, Đại phu nhân còn chẳng thèm một lời, trực tiếp hỏi đến chuyện trả tiền .

 

“Trả ,” Triệu Lăng Vân phịch xuống ghế, : “Ta với nhà họ Hàn rằng, hôm nay trả tiền, sẽ ném cả nhà bọn họ xuống giếng.”

 

Giang Minh Nguyệt: “Rồi bọn họ liền trả tiền ?”

 

Triệu Lăng Vân khẩy một tiếng, : “Nhà thà bỏ mạng chứ bỏ của, ngay lúc định tay, nàng đoán xem thế nào?”

 

Giang Minh Nguyệt: “Thế nào?”

 

Triệu Lăng Vân: “Người của Triệu Giả Tiên đến, cho nhà họ Hàn vay tiền.”

 

Lông mày Giang Minh Nguyệt liền cau .

 

Triệu Lăng Vân: “Cái tên Giả Tiên một thời gian im lặng tiếng, hôm nay nhảy .”

 

Giang Minh Nguyệt: “Người nhà họ Hàn vay tiền của ?”

 

“Vay ,” Triệu Lăng Vân : “Triệu Giả Tiên thành cứu tinh của nhà bọn họ , lão thái thái nhà họ Hàn còn lập cho Triệu Giả Tiên một bài vị trường sinh nữa chứ. Trời đất ơi, lão thái thái cũng chẳng màng Giả Tiên chịu nổi .”

 

Giang Minh Nguyệt hỏi: “Vậy liền để nhà họ Hàn vay tiền của Thế tử ?”

 

Triệu Lăng Vân: “Triệu Giả Tiên bỏ tiền , thành cho chứ , còn tính cả lãi cho nhà họ Hàn nữa, đồ vật gán nợ cũng cần, chỉ cần bạc trắng thôi.”

 

“Minh Nguyệt nàng xem, khi lấy sáu vạn lượng bạc trắng, Giả Tiên trong tay còn bao nhiêu tiền?” Triệu Lăng Vân khẽ hỏi Giang Minh Nguyệt.

 

Giang Minh Nguyệt: “Thế tử lưng Đồ Sơn Vương phủ, tiền chắc hẳn thiếu. Tuy nhiên chuyện , thời gian thể với Thánh thượng một tiếng, chuyện mua chuộc lòng , xoay sở thế nào, cũng đến lượt Đồ Sơn Vương thế tử nhỉ?”

 

Triệu Lăng Vân: “Cái tên ch.ó má đó quen thói mua chuộc lòng mà, bằng thì một tên ch.ó má như , tiếng chứ?”

 

Giang Minh Nguyệt kiên trì : “Vẫn là với Thánh thượng một tiếng.”

 

“Được,” Triệu Lăng Vân đáp lời Giang Minh Nguyệt: “Ta ăn cơm xong, liền cung bẩm báo. ngay mặt mà mua chuộc lòng ? Hắn mặt lắm , đ.á.n.h c.h.ế.t , Triệu Tây Lâu cũng đời nào để Triệu Giả Tiên đắc ý.”

 

Giang Minh Nguyệt trầm mặc một lát, đó hỏi: “Vậy nên gây chuyện gì nữa?”

 

 

Loading...