Trọng Sinh Trà Xanh: Cứu Vớt Tướng Công Cá Muối - Chương 470: Trần Phương Phi định nhảy hồ phóng sinh ---
Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:00:00
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoa Thẩm gác bên ngoài phòng riêng của quán như thần giữ cửa. Tiểu nhị dâng Hoa Thẩm chằm chằm đến mức sinh ảo giác bà ăn thịt . Sau khi run rẩy dâng điểm cho hai vị khách quý trong phòng riêng, tiểu nhị vội vã chạy như ch.ó đuổi, chỉ chớp mắt biến mất khỏi tầm mắt Hoa Thẩm. Hoa Thẩm bận tâm đến tiểu nhị nữa, lo lắng đầu căn phòng phía . Tứ tiểu thư nhà Trần đây dễ đối phó, nàng tìm đến đây là vì chuyện gì đây?
Phòng riêng của quán lớn, nhưng vì gần nên chuyện càng thuận tiện hơn. Giang Minh Nguyệt lắc nhẹ chén mặt, hỏi: “Ngươi tìm việc gì?” Trần Phương Phi: “Ta chỉ hôn cho Đồ Sơn Vương Thế tử .” Giang Minh Nguyệt: “Ồ, chúc mừng ngươi.” Trần Phương Phi uống một ngụm : “Trà ở kinh thành cho lắm.” Giang Minh Nguyệt: “Ngươi tìm để bàn chuyện ?” Trần Phương Phi hít một , đặt chén trong tay xuống bàn. Giang Minh Nguyệt cũng trở nên nghiêm túc. Trực giác mách bảo nàng, lời Trần Tứ tiểu thư sắp , dù kinh thế hãi tục, nhưng ít nhất cũng khiến nàng giật .
“Ta gả cho Triệu Lăng Tiêu,” Trần Tứ tiểu thư Giang Minh Nguyệt, từng chữ từng câu . Giang Minh Nguyệt ngớ . Nàng mà, vị tiểu thư nhất định sẽ khiến nàng giật . Trần Phương Phi: “Lời mà với nhà, họ sẽ cho là điên. ngươi cũng coi trọng Triệu Lăng Tiêu, nên ngươi sẽ cho là điên .” Giang Minh Nguyệt chống cằm, : “Tứ tiểu thư điên , việc , nhưng coi trọng Thế tử, việc thể cho ngươi, tuyệt chuyện đó.” Sau khi ở cùng Hồ Tứ tiểu thư một ngày, giờ đối diện với Trần Tứ tiểu thư, Giang Minh Nguyệt gọi "Tứ tiểu thư" cũng cảm thấy gượng gạo. Trần Phương Phi thờ ơ nhún vai: “Ừm, ngươi đúng.”
Giang Minh Nguyệt hỏi: “Hôn kỳ của ngươi với Thế tử gia định ngày nào?” Trần Phương Phi: “Sau khi sang xuân.” Giang Minh Nguyệt: “Ồ, là nhanh .” “Ta , định gả cho Triệu Lăng Tiêu,” Trần Phương Phi Giang Minh Nguyệt . Giang Minh Nguyệt nhướng mày: “Chuyện , Tứ tiểu thư tự quyết định là , là ngoài tiện gì.” Trần Phương Phi: “Ngươi tin lời ?” Giang Minh Nguyệt Trần Phương Phi, vì tin lời ngươi? “Tứ tiểu thư,” Giang Minh Nguyệt khẽ : “Chúng thiết.” Trần Phương Phi hít một . Giang Minh Nguyệt cúi đầu chén mặt: “Đây là cũ , nhưng mới trong kinh thành đến tháng ba mới…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tra-xanh-cuu-vot-tuong-cong-ca-muoi/chuong-470-tran-phuong-phi-dinh-nhay-ho-phong-sinh.html.]
“Ta đây từng gả cho nhị biểu ca,” Trần Phương Phi ngắt lời Giang Minh Nguyệt, hạ giọng : “Đây là của , nhưng ngươi cũng cho phép tự biện bạch một hai điều.” Giang Minh Nguyệt nghĩ rằng nàng vẫn nên rời . “Cô cô của vẫn luôn đại tỷ của ngươi , bà ưa đại tỷ của ngươi,” Trần Phương Phi : “Lão thái quân nhà Thẩm cũng , ở nhà Thẩm, từng ai lời về đại tỷ của ngươi.” Giang Minh Nguyệt vốn định , nhưng Trần Phương Phi đến chuyện , nàng định nữa, nàng xem Trần Phương Phi còn gì. “Ta cũng thấy đại tỷ của ngươi xứng với nhị biểu ca của , ừm, hợp,” Trần Tứ tiểu thư thẳng thắn: “Nhị biểu ca của thể cùng đại tỷ của ngươi bàn luận thơ văn , đại tỷ của ngươi thể cùng nhị biểu ca của thưởng họa nhạc?” Giang Minh Nguyệt “ồ” một tiếng bình thản, : “Vậy thì ?” Trần Phương Phi lắc đầu: “ tận mắt thấy , nhị biểu ca đại tỷ của ngươi . Chỉ điểm thôi, lời của cô cô và các nàng đều là chuyện , đáng nhắc đến. Nói một ngàn đạo một vạn, đại tỷ của ngươi chính là từ xuống chỗ nào , nhưng chỉ cần nhị biểu ca của thích, thì lầm của nàng Giang Nguyệt Nga đều trở thành điều .”
Giang Minh Nguyệt : “Vậy về cảm ơn tỷ phu của ?” Trần Phương Phi: “Có gì đáng cảm ơn chứ? Đại tỷ của ngươi cũng thích nhị biểu ca của , hai đời đều thể chia lìa, ngươi cảm ơn nhị biểu ca của , cảm ơn đại tỷ của ngươi ?” Giang Minh Nguyệt nghĩ nghĩ, phát hiện thể phản bác lời Trần Phương Phi, lời Trần Tứ tiểu thư hình như lý. “Hay là chuyện của ,” Trần Phương Phi chủ đề chính. Giang Minh Nguyệt : “Tùy ngươi, ngươi gì cũng , chuyện liên quan đến .” Trần Phương Phi: “Ta , chỉ với ngươi một chút.” Giang Minh Nguyệt: “Ta .” Trần Phương Phi: “Ta khiến Triệu Lăng Tiêu mất mặt, nếu gả cho , nhất định sẽ ngày tháng .” Trần Tứ tiểu thư với tốc độ cực nhanh, khiến Giang Minh Nguyệt dù cũng . “Ta còn dò la , mẫu phi của cũng gì,” Trần Phương Phi : “Khoan hậu nhân từ gì đó, tất cả những từ ngữ liên quan đến sự , bà đều xứng. Ta , cũng chẳng , nhưng dù , cũng cần phạt lấy một phu quân hận , còn một bà chồng cay nghiệt chứ? Nhìn xem phận của Kiều Lục tiểu thư , tự tính toán , nếu gả Đồ Sơn Vương phủ của bọn họ, lẽ c.h.ế.t yểu mất.” Không thể phủ nhận, lời Trần Tứ tiểu thư là đúng. Giang Minh Nguyệt trầm mặc một lát, : “Đó là Đồ Sơn Vương Thế tử đó.” Trần Phương Phi: “Đồ Sơn Vương Thế tử gì đặc biệt chứ? Đại Dận chúng chỉ một Đồ Sơn Vương là quận vương, Thế tử gia còn nhiều hơn, Đồ Sơn Vương Thế tử thì gì mà hiếm lạ?” Giang Minh Nguyệt chỉ tay ngoài cửa sổ: “Lời của ngươi mà đường lớn , sẽ nhiều cô nương liều mạng với ngươi đấy.” Trần Phương Phi lộ vẻ ghét bỏ, : “Một lũ cô nương ngốc nghếch chỉ ru rú trong nhà, các nàng hiểu cái gì? Triệu Lăng Tiêu lớn lên đẽ, nhưng gầm trời chỉ một là mỹ nam tử ? Thanh lâu còn hoa khôi, Đồ Sơn Vương Thế tử dựa dung mạo để tranh giành danh tiếng gì cho ư?” Mặc dù vẫn còn đề phòng Trần Phương Phi, nhưng lời Trần Tứ tiểu thư , Giang Minh Nguyệt thích .
“Ta thể chỉ một gương mặt mà sống qua ngày,” Trần Phương Phi Giang Minh Nguyệt, “Nói cho ngươi một chuyện mà ngươi , Đồ Sơn Vương phủ cho đến nhà , hỏi bát tự quá nặng, chỉ quý nhân mới thể trấn áp .” Giang Minh Nguyệt: “Nhà ngươi ở kinh thành .” Trần Phương Phi lạnh một tiếng: “Nghe sắp gả cho Triệu Lăng Tiêu, cha và trưởng của liền vội vàng đến kinh thành, khiến họ mừng rỡ khôn xiết.” “Ồ,” Giang Minh Nguyệt nhướng mày. “Quý nhân, ha,” Trần Phương Phi lạnh, : “Ta chỉ gặp kẻ xui xẻo mà thôi, lôi đến mệnh cách chứ? Không nghĩ về Triệu Lăng Tiêu, nhưng trò mệnh cách quý nhân, thể khẳng định nhất định ý .” Giang Minh Nguyệt cũng cho là . “Chỉ trong hai ngày ,” Trần Phương Phi : “Lời đồn hẳn sẽ lan truyền khắp kinh thành, lẽ truyền từ mấy ngày , nhưng phu quân của ngươi gây náo loạn ở kinh thành quá lớn, phía Đồ Sơn Vương phủ liền quyết định tránh phong ba do phu quân ngươi gây .” Giang Minh Nguyệt: “A, xem phu quân của một chuyện ?” “Triệu Lăng Tiêu sắp chọc tức c.h.ế.t ,” Trần Tứ tiểu thư : “Ta tính thế , đợi lời đồn lan rộng, sẽ đến ao phóng sinh của chùa Bích Vân nhảy một xuống nước.” Giang Minh Nguyệt khóe miệng giật giật: “Nói ?” “Sau đó mà ý sẽ nhảy xuống hồ cứu ,” Trần Tứ tiểu thư : “Nam nữ thụ thụ bất , chỉ thể gả cho ân nhân cứu mạng của thôi. Đây là do Bồ Tát thành , ai lý, cứ mà với Bồ Tát.” Giang Minh Nguyệt trầm mặc nửa buổi, mới một câu: “Cách của ngươi thật tuyệt diệu.” Trần Phương Phi rộ lên, ánh mắt tha thiết Giang Minh Nguyệt: “Để đề phòng nhảy xuống nước vô ích, đến lúc đó ngươi hãy dẫn thêm vài cùng đến chùa Bích Vân nhé, chứng cho .” Quay về kệ sách
Mèo Dịch Truyện