Trọng Sinh Trà Xanh: Cứu Vớt Tướng Công Cá Muối - Chương 434: Máu ngựa chảy, người sống sót ---
Cập nhật lúc: 2025-10-04 06:58:50
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đông Thịnh Đế đầu thấy lời như , lén lút tha ? “Ngươi đang đùa giỡn với Trẫm ?” Đông Thịnh Đế hỏi Triệu Lăng Vân: “Chuyện thể xem nhẹ như trò trẻ con ư? Ngươi gì? Ngươi giả vờ lừa gạt thiên hạ ?”
Triệu Lăng Vân: “Thật sẽ đếm đầu ?”
Đông Thịnh Đế: “Đếm đầu gì?”
Triệu Lăng Vân: “Chính là đếm xem g.i.ế.c bao nhiêu , thì chín tộc của Chu Tín Đạo tổng cộng bao nhiêu , thật ngoài sẽ đếm ?”
Đông Thịnh Đế: “Không ai sẽ đếm, trừ phi kẻ đó ý đồ khác.”
“Chính là ,” Triệu Lăng Vân : “Vậy bớt g.i.ế.c vài thì ? Không chỉ những đứa trẻ, mà cả những bảy tám mươi tuổi, sống đến từng tuổi , thứ ch.ó má như Chu Tín Đạo hại chết, Thánh thượng những lão nhân gia oan uổng ?”
Ngươi chỉ cầu tình cho trẻ nhỏ, còn cầu tình cho cả già ư? Đông Thịnh Đế Triệu Lăng Vân, nhất thời nên lời.
Triệu Lăng Vân hắng giọng: “Chu Tín Đạo chắc chắn ý trốn khỏi quan ải, là vì sống, đương nhiên như , từng nghĩ đến gia đình ở Đại Dận sẽ thế nào, nhưng một súc sinh nghĩ đến nhà, đây là đang khó . Còn Chu gia, sinh thứ ch.ó má như Chu Tín Đạo, mệnh Chu gia kiếp nạn . Gốc rễ của chuyện , thần cho rằng ở Triệu Lăng Tiêu, Thánh thượng đừng trừng mắt với thần, , thần đổi cách , gốc rễ của chuyện , ở kẻ cấu kết với Chu Tín Đạo, dẫn đến Cao Thiên Lý binh bại, phái truy sát Chu Tín Đạo, thần sai chứ?”
Đông Thịnh Đế: “Ngươi sai.”
Triệu Lăng Vân: “Oan đầu nợ chủ, chuyện tru di cửu tộc, thì nên tru di cửu tộc của kẻ cầm đầu, nhà họ Chu ít nhiều cũng oan uổng, họ nhiều lắm cũng chỉ là thích của ch.ó săn mà thôi.”
Đông Thịnh Đế nửa buổi gì.
Triệu Lăng Vân thương ở mông, vững, liền bắt đầu dáng, thỉnh thoảng còn run chân.
Đông Thịnh Đế xuất quân đội, nào chịu cảnh ? “Ngươi thẳng cho Trẫm!” Hoàng đế bệ hạ gầm lên với Triệu Lăng Vân một tiếng.
Triệu Lăng Vân đành thẳng .
Đông Thịnh Đế : “Không ngờ, ngươi là một kẻ quá đỗi lương thiện.”
Triệu Lăng Vân: “Thần vẫn luôn là mà, vả , thần đây là quá đỗi lương thiện ? Lời thần chẳng lẽ lý ? Liên quan đến mạng , thần nghĩ cần thận trọng càng thận trọng, cho thiên hạ một lời giải thích, chẳng lẽ đối với bản cũng nên cầu một lương tâm thanh thản ?”
Đông Thịnh Đế , : “Lương tâm thanh thản? Ngươi Trẫm nếu thật sự tru di cửu tộc họ Chu, Trẫm sẽ lương tâm bất an ?”
Triệu Lăng Vân thần sắc chân thành : “Người tại Triệu Lăng Tiêu gánh nợ m.á.u chứ? Nợ nần, gánh mà cần trả ? Nghiệt chướng do Triệu Lăng Tiêu gây thì để tự gánh , là cái thá gì, kéo Thánh thượng xuống nước ? Thần cũng chỉ là đ.á.n.h , nếu thần mà đ.á.n.h , thần hôm nay đ.á.n.h cho hết cả cứt .”
Đông Thịnh Đế cũng nên cảm động nên cảm động, đang mặt đây, lời nửa phần , nửa phần thể nổi.
“Ngươi đ.á.n.h , ngươi còn ?” Đông Thịnh Đế : “Mặt mũi của ngươi ?”
Triệu Lăng Vân liền : “Mặt mũi đáng mấy đồng tiền chứ, thần nhân vật gì đài cao, mặt mũi thì mặt mũi , thần để tâm. Thần là nam nữ già trẻ nhà họ Chu, Thánh thượng hãy tha cho già và trẻ nhỏ , phát phối, nô tỳ đều , đừng giết.”
Đông Thịnh Đế: “Để chúng sống mà chịu tội ?”
Triệu Lăng Vân: “Thần đoán những lão nhân gia sẽ sống thọ, con cháu đều còn, họ còn sống để gì? lên pháp trường, ít cũng giữ chút thể diện ? Quan trọng là trẻ nhỏ, trẻ nhỏ đường sống, chịu tội là điều chắc chắn, nhưng tổng một tương lai để hướng tới. Cũng đừng đến huyết mạch, trẻ nhỏ nhớ chuyện, cũng còn mang họ Chu nữa, bái tổ tông cũng bái đến nhà họ Chu nữa, đúng ?”
Đông Thịnh Đế: “Ngươi lui xuống .”
Triệu Lăng Vân: “À?”
Hắn cứ luyên thuyên cả buổi trời, Thánh thượng bảo lui xuống?
“Vậy ý của là ?” Triệu Lăng Vân hỏi.
Đông Thịnh Đế: “Chuyện liên quan gì đến ngươi? Lo chuyện bao đồng. Ngày mai đến Hộ Bộ, xem nhà nào nợ nần, ngươi đòi nợ, đây mới là việc ngươi nên .”
Triệu Lăng Vân: “Đòi nợ nhà ai?”
Đông Thịnh Đế: “Chỉ cần là những nhà nợ, ngươi đều thể đòi.”
Triệu Lăng Vân: “Vậy là tùy ý thần ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tra-xanh-cuu-vot-tuong-cong-ca-muoi/chuong-434-mau-ngua-chay-nguoi-song-sot.html.]
Đông Thịnh Đế chút mơ hồ, : “Phải.”
Triệu Lăng Vân: “Vậy già trẻ nhà họ Chu…”
Đông Thịnh Đế: “Cút .”
Triệu Lăng Vân còn vùng vẫy một chút, thể uổng phí nửa buổi trời nước bọt của , nhưng kịp mở miệng, Trần Tận Trung gọi lớn bên ngoài điện: “Thánh thượng!”
Đông Thịnh Đế: “Vào .”
Trần Tận Trung chạy vội điện, gì, tiên Triệu Lăng Vân.
Triệu Lăng Vân: “Ngươi gì? Là chuyện của ?”
Trần Tận Trung tâu với Đông Thịnh Đế: “Thánh thượng, Đồ Sơn Vương Thế tử đường về phủ thích khách ám sát.”
Báo ứng đến nhanh ?
Triệu Lăng Vân kinh ngạc há hốc miệng, hỏi: “Thứ ch.ó má đó c.h.ế.t ?”
Trần Tận Trung: “À, cái … .”
Triệu Lăng Vân lập tức thất vọng, chết, đây tính là báo ứng gì chứ?
Đông Thịnh Đế: “Thích khách là ai?”
Trần Tận Trung: “Thích khách lẽ năm , đều đang bỏ trốn, của Kinh Sư phủ đang truy bắt.”
Đông Thịnh Đế: “Đợi kết quả hãy báo .”
Triệu Lăng Vân: “Người còn chết, ngươi vội vàng đến báo gì? Vừa dáng vẻ của ngươi, còn tưởng ngươi đến báo tang cho ai đó chứ?”
Trần Tận Trung nén giận, : “Thánh thượng, Đồ Sơn Vương Thế tử thương.”
Mèo Dịch Truyện
Đông Thịnh Đế: “Thương nặng ?”
Trần Tận Trung: “Thế tử gia thương ở lưng, Đại phu nhân của Việt Quốc Công phủ liên lụy, nàng…”
“Ngươi ai?” Triệu Lăng Vân kêu lên: “Đại phu nhân nào?”
Phu nhân của rõ ràng về nhà chứ, phu nhân của Triệu Lăng Tiêu liên lụy?
“Khoan ,” Triệu Đại lão gia gấp gáp : “Cái gì gọi là liên lụy? Phu nhân của ?!”
Tổng lẽ năm chạy g.i.ế.c Triệu Lăng Tiêu, kết quả còn g.i.ế.c luôn phu nhân của ?
Trên phố Đông Bình ở kinh thành, ngựa của Triệu Lăng Tiêu ngã xuống đất tắt thở, con tuấn mã c.h.ế.t thảm, lưng ngựa gãy lìa, cả con ngựa đứt thành hai đoạn, m.á.u ngựa lênh láng một vũng lớn đất, hun cho chóng mặt.
Triệu Lăng Tiêu thị vệ bảo vệ nghiêm ngặt, cách xác ngựa xa. Lúc Thế tử gia vẫn còn kinh hồn bạt vía, nếu nhảy ngựa đủ nhanh, thì giờ phút kẻ c.h.ế.t chính là , chứ con ngựa của .
“Chủ tử, chủ tử ?” Ở một nơi xa đám Triệu Lăng Tiêu, Hoa Thẩm vây quanh Giang Minh Nguyệt xoay vòng, nước mắt đều chảy vì lo lắng, chủ tử của bà thích khách va một cái, va ngựa của Triệu Lăng Tiêu, đó con ngựa chết…
Giang Minh Nguyệt trong lòng thất vọng tột độ, thích khách va nàng một cái, nàng va ngựa của Triệu Lăng Tiêu, đây thật sự nàng cố ý, nhưng mà, Triệu Lăng Tiêu vẫn trốn thoát . Đây là ông trời cho Triệu Lăng Tiêu chết, là đây?
“Chủ tử !” Hoa Thẩm giữ chặt vai Giang Minh Nguyệt, lay nàng, nếu chủ tử của bà vẫn phản ứng, Hoa Thẩm liền chuẩn gọi thầy t.h.u.ố.c .
Giang Minh Nguyệt nghĩ, cái tên ch.ó má Triệu Lăng Tiêu mạng lớn đến thế? Ngựa đều đứt đôi c.h.ế.t , mà tên chỉ thương ở lưng!
“Mau,” Hoa Thẩm quát mấy gia đinh: “Đi mời đại phu đến!”
Chủ tử của bà dọa mất hồn ! Phải đây?!