Trọng Sinh Trà Xanh: Cứu Vớt Tướng Công Cá Muối - Chương 415: Lão tộc trưởng mười trâu kéo không lại ---

Cập nhật lúc: 2025-10-04 06:58:31
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khi Triệu Lăng Vân đến chính đường, lão tộc trưởng đang giận tím mặt, đập bàn gầm thét với Triệu An Dương, còn Triệu An Dương, kẻ từng trải qua cảnh , lão tộc trưởng mắng cho ngây dại. Triệu Lăng Vân ngoài cửa chính đường, lời nào, bĩu môi, Đại lão gia Triệu khinh khỉnh với Hồ Lô phía : “Ngươi xem cái bộ dạng t.h.ả.m hại của Triệu lão nhị kìa.” Hồ Lô vươn cổ , cảm thấy nhị lão gia lão tộc trưởng mắng thật thê thảm, nhị lão gia dù cũng là một quan viên, nếu cùng lão tộc trưởng chung tổ tông, thì giờ đây nhị lão gia lão tộc trưởng chỉ thẳng mặt mắng c.h.ử.i tổ tông .

Mèo Dịch Truyện

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tra-xanh-cuu-vot-tuong-cong-ca-muoi/chuong-415-lao-toc-truong-muoi-trau-keo-khong-lai.html.]

Cong ngón tay gõ cửa chính đường, Triệu Lăng Vân bước qua ngưỡng cửa, : “Phải chăng đến sớm quá chăng? Hay là ngũ đường thúc cứ tiếp tục mắng nhiếc, chúng thể bàn chuyện .” Lão tộc trưởng thấy Triệu Lăng Vân thì vẫn còn tức giận, vị chẳng hề vội vàng chút nào, ngươi thấy ? Triệu Lăng Vân phịch xuống chiếc ghế ngoài cùng, cách xa Triệu An Dương, : “Tiếp tục mắng, là bàn chuyện ?” Một vị tộc lão : “Chuyện còn cần bàn bạc ? Chuộc sách về mới là việc chính đáng.” Triệu Lăng Vân: “Chuộc, nhất định chuộc về.” Lão tộc trưởng: “Tiền ?” Triệu Lăng Vân sửng sốt: “Tiền gì?” Lão tộc trưởng: “Chuộc sách về, chẳng cần tiêu tiền ?” Triệu Lăng Vân chợt nghĩ, đúng , trong chuyện còn chuyện tiền nong nữa. Lời của Từ lão thái thái với hiện lên trong tâm trí Triệu Lăng Vân, cần tiền để nuôi gia đình, nuôi con, tiền bạc, cần tiền! “ chúng bây giờ còn tiền mà chi?” Một tộc lão kích động . Lão tộc trưởng sa sầm mặt: “Không tiền thì vay, sách truyền của tổ tiên dù thế nào cũng chuộc về.” “Hừ,” Triệu An Dương lạnh Triệu Lăng Vân, hỏi ngượng ? Cách mười mấy chiếc ghế và bàn , Triệu Lăng Vân liếc xéo Triệu An Dương, gì mà ngượng? “Chuyện tiền nong, sẽ nghĩ cách,” Triệu Lăng Vân với lão tộc trưởng và mấy vị tộc lão: “Việc là do Triệu lão nhị , tiền sẽ đòi từ .” Triệu An Dương: “Ngươi gì?” Triệu Lăng Vân: “Ngươi điếc , gì mà ngươi thấy? Số tiền nhất định do ngươi chi trả.” Triệu An Dương kêu oan, nhưng trong chính đường ai tin lời , thậm chí càng kêu oan dữ dội, càng giận dữ với . Đó là kiểu giận dữ khi ngươi sai nhưng bắt quả tang mà vẫn thừa nhận, còn coi chúng là kẻ ngốc. “Chỗ ở của sách, sẽ tìm hiểu,” Triệu Lăng Vân đảm bảo: “Nếu Triệu lão nhị , sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t .” Lão tộc trưởng hằn học Triệu An Dương một cái, gật đầu với Triệu Lăng Vân. “Được,” Triệu Lăng Vân đáp lời. Lão tộc trưởng dặn dò: “Nhất định chuộc sách về.” Bằng , khi c.h.ế.t , còn mặt mũi nào để gặp tổ tông. Triệu Lăng Vân: “Nhất định, nhất định. Ngũ đường thúc, tính toán gì với Triệu lão nhị?” Lão tộc trưởng kịp , Trịnh thị phu nhân hai nha đỡ, đến cửa chính đường. Triệu An Dương đang căng thẳng thấy mẫu đến, thể căng cứng mới thả lỏng đôi chút. Lão tộc trưởng liếc Trịnh thị phu nhân ngoài cửa, cất lời: “Hành Nam trưởng thành từ lâu, thê đông đúc, con cái đủ đầy, cũng đến lúc dọn ngoài tự lập môn hộ .” Lời của lão tộc trưởng , Triệu Lăng Vân nhướng mày, lão già bao nhiêu năm qua, cuối cùng cũng một câu hợp ý . Còn những khác, đều ngớ , đây là ép Triệu An Dương phân gia với Triệu Lăng Vân ? Nếu gia tộc mà thật sự phân chia, Triệu An Dương ngươi sẽ chỉ là một của Việt Quốc Công phủ, ngươi sẽ còn quan hệ trực tiếp với Việt Quốc Công phủ nữa. Nghĩ đến chuyện , các tộc lão và tộc nhân mặt đều sợ hãi cho Triệu An Dương, nhị lão gia của Việt Quốc Công phủ, và Triệu lang quan của Lễ bộ, đây chỉ là khác biệt một chút, mà là sự khác biệt giữa trời và đất . “Ngươi lời gì thế?” Trịnh thị phu nhân đẩy hai nha đang đỡ , bước hai bước mới qua ngưỡng cửa, trong chính đường, Trịnh thị phu nhân giận dữ quát lên với lão tộc trưởng: “Cha còn đó thì con cái phân gia, đây, một , vẫn còn tại thế mà!” Lão tộc trưởng liều , : “Người xưa nay thích Tây Lâu, chi bằng cứ theo Hành Nam mà sống.” “Hít một !” Trong chính đường, ai hít một lạnh, tất cả , bao gồm cả Triệu Lăng Vân đều sững sờ, lão tộc trưởng đây là đuổi Trịnh thị phu nhân khỏi nhà luôn ? Trịnh thị phu nhân thì nghi ngờ lầm, hỏi: “Ngươi gì?” Lão tộc trưởng: “Người thích Tây Lâu, nỡ xa Hành Nam, thì cứ theo Hành Nam mà sống, quan, bổng lộc, thể nuôi sống của .” Trịnh thị phu nhân suýt thì ngất , lắm, đuổi con trai nàng thì cũng đành, lão già Triệu Chương còn đuổi cả nàng ? Có tộc lão mặt hòa giải, : “Chuyện , phụng dưỡng cha là việc của trưởng tử, ngũ ca như sẽ khiến Tây Lâu mang tiếng bất hiếu.” Lão tộc trưởng: “Tây Lâu chẳng là kẻ bất hiếu ư? Hắn còn sợ mang tiếng gì nữa? Để Trịnh thị theo Hành Nam, đây là ý của tộc, ai mắng cứ đến mắng .” Trịnh thị phu nhân chỉ tay lão tộc trưởng, cao giọng giận dữ : “Ta là Triệu Nhan minh môi chính thú, đường đường chính chính bước Việt Quốc Công phủ, ngươi cũng xứng đuổi ?!” Lão tộc trưởng lùi một bước, cũng cao giọng : “Chỉ cần là tộc trưởng, liền quyền !” Tộc trưởng quả thật quyền lực , tất cả trong tộc đều do quản lý. Trịnh thị phu nhân liếc Triệu An Dương, kịp đợi Triệu An Dương đáp lời, lão phu nhân sang Triệu Lăng Vân, : “Ngươi cứ đấy mà ?” Triệu Lăng Vân: “Ta đây còn đợi lão nhị lên tiếng mà, ngày thường hiếu thuận lắm mà, ?” Trịnh thị phu nhân: “Ngươi đuổi ?” “Lời đó là , việc thừa nhận,” lão tộc trưởng đợi Triệu Lăng Vân , liền nhấn mạnh một câu. Trịnh thị phu nhân nhất thời ngã quỵ xuống đất. Nhìn thấy mẫu ngã xuống đất, Triệu An Dương chân như đứt đoạn, thể dậy, còn Triệu Lăng Vân, vị thì chẳng chút tự giác nào. Lão tộc trưởng mảy may động lòng, với Triệu An Dương: “Lời , ngươi thấy chứ?” Triệu An Dương: “Ta phân gia.” Đánh c.h.ế.t , cũng thể phân gia, Việt Quốc Công phủ là của , phân gia? Lão tộc trưởng: “Được thôi, thì ngày mai sẽ khai từ đường.” Một tộc lão hỏi: “Sẽ gì ạ?” Lão tộc trưởng: “Triệu Hành Nam tự tiện bán sách tổ tiên truyền , kính trọng trưởng, kết giao bạn bè cẩn thận, suýt chút nữa liên lụy gia tộc, trục xuất khỏi gia phả.” Triệu Lăng Vân cuối cùng cũng hiểu , vì phụ khi c.h.ế.t Triệu Chương tộc trưởng, lão già sợ rắc rối, một khi cố chấp, mười con trâu cũng kéo . Hắn ghét Triệu lão nhị đến thế, cũng chỉ phân gia với lão nhị mà thôi, kết quả đến chỗ lão già , ngươi chịu phân gia, sẽ khai từ đường, khiến ngươi ngay cả tư cách họ Triệu cũng còn. Triệu An Dương xong lời lão tộc trưởng, đầu óc “ù” một tiếng, bất động như một khúc gỗ, còn gì nữa. “Ngươi bức tử !” Trịnh thị phu nhân trong cơn quẫn bách bật lớn, một lúc, thấy đại nhi tử cái nghiệt chướng phản ứng, tộc trưởng lão già cũng động lòng, Trịnh thị phu nhân nghiến răng, dậy, cúi đầu đ.â.m sầm một bên cột nhà. Nàng lấy cái c.h.ế.t để bức ép, nàng cũng chỉ còn chiêu

 

 

Loading...