Trọng Sinh Trà Xanh: Cứu Vớt Tướng Công Cá Muối - Chương 414: Một nồi cháo ngon, một viên cứt chuột ---
Cập nhật lúc: 2025-10-04 06:58:30
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đến nửa đêm, kinh thành đón một trận mưa gió dữ dội, vô tiếng gió mưa đ.á.n.h thức khỏi giấc ngủ, nhưng Triệu Lăng Vân và Giang Minh Nguyệt ngủ an . Trịnh phu nhân sai đến tìm, Tào ma ma ngăn . Nghe trưởng tử và trưởng tức ngủ say, Trịnh phu nhân vốn mất ngủ cả đêm càng tức giận thêm một hồi.
“Ta là mà thức trắng đêm ở đây,” Trịnh phu nhân than phiền với Triệu An Dương đang ở bầu bạn với bà, “hai vợ chồng phòng lớn ngủ ngon lành như .”
Triệu An Dương : “Mẫu , trưởng đây là dồn con chỗ c.h.ế.t ?”
Trịnh phu nhân Triệu An Dương, giờ phút lão phu nhân cũng ý kiến với đứa con trai , cái vẻ trai tự mãn biến mất. Trịnh phu nhân sa sầm mặt, trực tiếp hỏi Triệu An Dương: “Mẹ thức cả đêm ngủ, trưởng con vô tâm vô phế quen , còn con thì ? Con chỉ nghĩ đến bản thôi ?”
Trịnh phu nhân hỏi câu , Triệu An Dương liền chịu nổi. Người vốn ấm ức, giờ đây hận thể nhảy dựng lên, “Mẫu !” Nhị lão gia Triệu An Dương vội vàng : “Chẳng lẽ nhận , trưởng đuổi con khỏi nhà ?”
Trịnh phu nhân: “Hắn còn bản lĩnh đó, đuổi con khỏi tộc, điều do tộc nhân quyết định.”
Triệu An Dương: “ thái độ của ngũ đường thúc đối với con, mẫu cũng thấy đó.”
Trịnh phu nhân: “Con thật , con bán sách đó ?”
Triệu An Dương bi phẫn : “Người cũng tin lời ma quỷ của Triệu Tây Lâu ?”
Trịnh phu nhân: “Ta tin tác dụng gì ư? Ngũ đường thúc con cầm danh sách sách kiểm kê , lời của ai cũng tin, chỉ tin con mà kiểm kê thôi.”
Triệu An Dương: “Triệu Tây Lâu nhất định giấu sách .”
Trịnh phu nhân: “Hắn vì đối phó với con, thật sự hao tâm tổn trí .”
Triệu An Dương , mẫu đang châm biếm , “Mẫu !” Nhị lão gia Triệu An Dương suýt nữa thì òa lên.
“Nếu thật sự hận con đến , đối phó với con, cần đợi đến bây giờ mới tay ?” Trịnh phu nhân : “Ồ, con , vì Giang thị?”
Triệu An Dương mẫu dùng lời cho nghẹn họng.
“Con hãy để yên tĩnh một chút ,” Trịnh phu nhân đuổi Triệu An Dương , “ vì hai em con mà lo lắng bao nhiêu? Kết quả thì ? Ta nhận gì?”
Trịnh phu nhân vốn chất vấn Triệu An Dương, kết quả tự mà đau lòng, lau một giọt nước mắt, lão phu nhân với Triệu An Dương: “Hai vợ chồng phòng lớn, thể trông cậy họ, thể trông cậy con ? Còn Tiểu Trịnh thị thì ? Nàng rời nhà mấy ngày , nàng sai về hỏi han ? Không! Nàng dù nghĩ đến , nàng cũng nên sai về, báo cho tình hình của nàng, đừng để lo lắng cho nàng, nàng chút tấm lòng đó?”
Triệu An Dương: “……”
Người sẽ lo lắng cho Tiểu Trịnh thị ? Sao tin chút nào?
Trịnh phu nhân lẩm bẩm: “Không ai đáng tin cậy, đáng tin cậy chút nào.”
“Mẫu , giúp con chứ,” Triệu An Dương lớn tiếng cầu xin.
Trịnh phu nhân liếc Triệu An Dương, lão phu nhân động tác lớn gì, vị chỉ hít sâu một , với Triệu An Dương: “Con yên tâm, dù tìm đến cái chết, cũng thể để Triệu Tây Lâu đuổi con khỏi nhà.”
Triệu An Dương lúc mới cảm thấy tự tin hơn một chút, nhị lão gia Triệu An Dương lập tức cảm kích mẫu : “Đa tạ mẫu .”
Trịnh phu nhân nghĩ, tìm đến cái c.h.ế.t mà còn một lời khuyên ngăn nào, rõ ràng là, trong lòng đứa con trai chỉ bản mà thôi.
Một trốn trong phòng một , một ít khuyên một lời, cách giữa cặp con cứ thế mà hình thành.
Khi trời sáng rõ, gió mưa sớm ngừng hẳn, lão tộc trưởng Triệu Nham ánh nắng ấm áp của mùa đông, toát mồ hôi lạnh . Thiếu mất mười hòm sách, đây chính là gần trăm quyển sách quý, bảo vật tổ tiên truyền , đến đời , thiếu gần trăm quyển!
“Làm bây giờ?” Một vị tộc lão gấp gáp .
Một vị khác cũng dậm chân sốt ruột: “Còn thể gì nữa? Hỏi Triệu An Dương bán sách cho ai, chúng còn chuộc về chứ.”
“Chúng còn tiền để chuộc sách về ?” Lão tộc trưởng hỏi.
Các tộc lão đều ngây , chuộc sách về, tất nhiên trả giá cao. Vừa mới trả hết nợ bạc quốc khố, đều bán cả nồi niêu xoong chảo , còn tiền mà lấy nữa?
“Trong tay thì vẫn còn chút tiền, nhưng đó đều là tiền ăn uống ,” một tộc lão lo lắng : “Chẳng lẽ vay?”
“Ta tìm Triệu An Dương,” lão tộc trưởng tìm Triệu An Dương để tính sổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tra-xanh-cuu-vot-tuong-cong-ca-muoi/chuong-414-mot-noi-chao-ngon-mot-vien-cut-chuot.html.]
Đi vài bước, lão tộc trưởng mới nhớ đến Triệu Lăng Vân, hỏi Hồ Lô đang bên cạnh: “Chủ tử ngươi ?”
Hồ Lô: “Bẩm ngũ lão thái gia, chủ tử của tiểu nhân đang ở Tứ Nghi Viên.”
Lão tộc trưởng: “Hắn đến Tứ Nghi Viên gì? Ngủ ư?”
Hồ Lô: “Vâng ạ.”
Lão tộc trưởng suýt nữa thì tức chết, cùng tộc nhân đốt đèn thức trắng đêm bận rộn cả một đêm, mà vị đại lão gia nhà họ một giấc ngủ ngon lành.
“Số sách mất, liên quan đến ?” Lão tộc trưởng chất vấn Hồ Lô.
Hồ Lô gãi đầu, với lão tộc trưởng: “Ngũ lão thái gia, tiểu nhân chữ ạ.”
‘Ta còn chữ, chuyện sách với , thì cũng chẳng gì cả.’
Chỉ ba câu hỏi, lão tộc trưởng Hồ Lô chọc tức ba , “Gọi chủ tử ngươi đến chính đường,” lão tộc trưởng quát Hồ Lô.
Mèo Dịch Truyện
Hồ Lô một tiếng chạy .
Lão tộc trưởng giận dữ với các tộc lão và tộc nhân: “Hắn hề gấp!”
Mọi : “……”
Triệu Lăng Vân vội, điều là bình thường ? Người xưa nay bao giờ yêu sách . Vị thể cách giành sách gia truyền từ tay Triệu An Dương, điều là một kỳ tích , ?
“Trong lòng tính toán gì ?” Trong phòng ngủ chính của Tứ Nghi Viên, Giang Minh Nguyệt cài cúc áo cho Triệu Lăng Vân, nhỏ giọng hỏi.
Triệu Lăng Vân: “Để Triệu lão nhị cứ ở gia miếu nửa đời .”
Đây là đuổi Triệu An Dương khỏi nhà ?
Giang Minh Nguyệt lắc đầu: “Mẫu chắc sẽ đồng ý.”
Trịnh phu nhân bây giờ tuy ý kiến với Triệu An Dương, cũng thất vọng , nhưng bà càng hận Triệu Lăng Vân hơn, nếu để bà một sống chung với Triệu Lăng Vân, Trịnh phu nhân sẽ đồng ý, bà cũng thể yên lòng.
Triệu Lăng Vân: “Ta sẽ giữ mấy đứa nhỏ như Kỳ ca nhi.”
Giang Minh Nguyệt cũng từng nghĩ đến việc đuổi mấy đứa trẻ như Triệu Kỳ .
Triệu Lăng Vân: “Triệu lão nhị và Tiểu Trịnh thị hai đều dạy con, mấy đứa trẻ như Kỳ ca nhi mà hai họ dẫn dắt nữa thì coi như xong.”
Giang Minh Nguyệt: “Để mẫu giúp chăm sóc Kỳ ca nhi, bà hẳn sẽ đồng ý.”
Triệu Lăng Vân ghé miệng tai Giang Minh Nguyệt, thì thầm: “Triệu lão nhị thể khiến lão nương của chúng tiếp tục vẻ vang, bà sẽ trông cậy Kỳ ca nhi thôi.”
Giang Minh Nguyệt mím môi, trùng hợp , hôm qua nàng cũng như với chồng .
“Trước đây một , Triệu lão nhị gì cũng để tâm,” Triệu Lăng Vân : “ bây giờ thì , bây giờ Minh Nguyệt nàng , cho nàng một gia đình an , còn hứa với nãi nãi , thể thất hứa.”
Giang Minh Nguyệt: “Vì ?”
Triệu Lăng Vân: “Cũng vì chính , ừm, còn con cái tương lai của chúng nữa.”
Nghe Triệu Lăng Vân đến con cái, Giang Minh Nguyệt đỏ mặt.
Triệu Lăng Vân: “Chúng giống như một nồi cháo ngon, Triệu An Dương chính là hạt chuột phân, thể để hạt chuột phân hỏng cả nồi cháo ngon của chúng .”
Giang Minh Nguyệt mặt vẫn còn đỏ bừng: “……”
Sao cứ ví hai chúng như một nồi cháo ?