Trọng Sinh Trà Xanh: Cứu Vớt Tướng Công Cá Muối - Chương 38: Trẫm Thấy Hắn Không Được ---
Cập nhật lúc: 2025-10-02 12:41:17
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hồng huyện tọa lạc ở phía nam Đại Dận, là nơi sở hữu mỏ ngọc lớn nhất mà Đại Dận từng tới. Ngô gia ở Hồng huyện những vị thợ ngọc điêu khắc tài ba nhất Đại Dận. Trải qua trăm năm thế gia, vô ngọc khí tinh xảo chế tác, trong đó những vật phẩm thượng hạng nhất đều khắc dấu ấn của Ngô thị gia chủ. Cặp uyên ương ngọc mà Từ lão thái thái lấy , ngọc trắng tì vết, trong suốt tinh xảo, hai con uyên ương một trống một mái, sống động như thật, cần dấu ấn, Ninh thị Hoàng hậu cũng thể khẳng định, cặp uyên ương ngọc quả thực xuất phát từ Ngô gia Hồng huyện.
“Phụ hoàng điều gì ?” Phúc Vương hỏi Đông Thịnh Đế.
Dưới đuôi uyên ương một dấu ấn hình tròn, to bằng hạt đậu xanh, vì quá nhỏ nên nếu cố ý tìm kiếm kỹ lưỡng, tuyệt đối thể phát hiện . Dù chỉ nhỏ bằng hạt đậu xanh, nhưng dấu ấn bao gồm cả huy hiệu gia tộc của Ngô gia Hồng huyện, cùng với ấn chương của tộc trưởng. Kỹ nghệ , ngoài thợ ngọc của Ngô gia, thiên hạ thể tìm thứ hai.
Đông Thịnh Đế đưa ngón tay vuốt ve qua dấu ấn vài , trong lòng liền , đây quả nhiên là ngọc khí của Ngô gia.
“Đây là vật phẩm trong của hồi môn của vị lão tỷ tỷ nhà .” Lão thái thái lúc bổ sung thêm một câu.
Cặp uyên ương ngọc quả thật do Ngô lão thái quân ban tặng, Ngô lão thái quân cũng tự miệng , đây là của hồi môn của bà. Lời nguyên văn của Ngô lão thái quân khi tặng cặp uyên ương ngọc là, cũng thể sống đến lúc Minh Nguyệt nhi xuất giá , cặp uyên ương coi như là vật thêm thắt của hồi môn mà ban cho nàng.
Vậy nên lời của Từ lão thái thái, mười câu thì chín câu là thật, chỉ một câu là giả, nhưng lời dối , theo sự bệnh cố của Ngô lão thái quân, c.h.ế.t đối chứng.
“Vì đây can nương từng về chuyện ?” Đông Thịnh Đế hỏi lão thái thái.
“Chúng hai vợ chồng già còn giữ nhị nha đầu thêm vài năm,” lão thái thái nghiêm túc : “ chuyện ngày hôm qua, hai chúng cũng nghĩ thông suốt , con gái lớn thể cứ cố giữ mãi , nếu , con bé cam tâm tình nguyện, thì lão thiên gia cũng cam tâm, sẽ khiến ngươi gặp báo ứng.”
“Thì là ,” Phúc Vương vỗ tay một cái, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, đầu vị Vương gia liền với Đông Thịnh Đế: “Phụ hoàng thấy ?”
Đông Thịnh Đế mặt đơ , c.ắ.n răng một câu: “Trẫm con gái.”
Phúc Vương giang hai tay, “Vậy thì trách ai? Trách , trách các nương nương hậu cung?”
“Ngươi cút cho trẫm!” Đông Thịnh Đế cuối cùng cũng nổi điên. Hoàng đế bệ hạ dậy, giơ tay định tát mặt Phúc Vương, nhưng Phúc Vương nghiêng lùi né tránh, cái tát của Đông Thịnh Đế liền rơi cổ , vang lên tiếng “bốp” cực kỳ lớn, cho thấy Đông Thịnh Đế một chưởng hề nương tay.
Trong những mặt, lão thái thái, Từ Sơn Vương phi, Triệu Thanh Dung đều kinh ngạc, Hoàng hậu nương nương và Triệu Lăng Vân thì tỏ vẻ quen, ý rằng bản lĩnh thì Thánh thượng cứ g.i.ế.c c.h.ế.t Phúc Vương . Còn Triệu Lăng Tiêu, Thế tử gia vẫn thẳng tắp, biểu cảm hề đổi.
“Người con gái, đ.á.n.h gì?” Phúc Vương vui, chuyện cũng thể đổ lên đầu ? Hắn còn thể việc của Tống Tử Quan Âm ư?
“Người , lôi cái nghiệt chướng đ.á.n.h cho trẫm!” Đông Thịnh Đế hạ lệnh.
Phúc Vương vẫy tay với các Đại nội thị vệ định xông lên lôi , đ.á.n.h thôi mà, chuyện gì to tát ? Hắn tự thể chịu đòn, nhưng đó, Phúc Vương gia xoa xoa mũi, quát lên với Triệu Lăng Tiêu: “Giả tiên nhi, Giang nhị tiểu thư mắt ngươi .”
“Người !” Đông Thịnh Đế quát.
“Phúc Vương,” Ninh thị Hoàng hậu cũng kêu lên, ngươi ơn , đừng chọc giận cha ngươi nữa.
Triệu Lăng Tiêu Phúc Vương mà khẽ, nụ của Thế tử gia vân đạm phong khinh, khiến Phúc Vương bốc hỏa, lập tức nảy sinh ý đ.á.n.h một trận với Triệu Lăng Tiêu, cái tên khốn kiếp , cự hôn mà còn cái rắm gì!
lúc Phúc Vương gia định nhảy dựng lên, túm cổ áo của Đồ Sơn Vương Thế tử, năm Đại nội thị vệ xông tới, vây chặt Phúc Vương , nhấc bổng vị Vương gia lên, đưa xuống điện. Rõ ràng, đối với công việc , các Đại nội thị vệ quá đỗi thành thạo.
“Hắn não tật.” Sau khi kẻ gây sự khiêng , Đông Thịnh Đế chỉ Triệu Lăng Vân, nữa nhấn mạnh với lão thái thái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tra-xanh-cuu-vot-tuong-cong-ca-muoi/chuong-38-tram-thay-han-khong-duoc.html.]
Lão thái thái: “Đây là mệnh của nhị nha đầu.”
“Can nương, vì Đồ Sơn Vương phi và Thế tử cũng mặt trong điện ?” Đông Thịnh Đế hỏi.
Lão thái thái liếc hai con họ, quả quyết : “Không .”
Đồ Sơn Vương phi lúc yên, nàng nhịn giận nửa ngày , cái bà lão từ khi điện, từng thẳng hai con nàng một cái, ? Thánh thượng gọi ngươi một tiếng can nương, ngươi liền thật sự cho là của Thánh thượng ? Ngươi cũng xứng ư?
“Là vì chuyện ngày hôm qua ư?” Lão thái thái lúc : “Nhị nha đầu nhà , với Thế tử gia hề xứng đôi chút nào.”
Mèo Dịch Truyện
“Ha.” Mục thị Vương phi lạnh, Giang Minh Nguyệt là cái thá gì, ngay cả nha cho con trai nàng cũng xứng! Nếu con trai nàng cưới con nhỏ là ý của Thánh thượng, là đế vương tâm thuật, là để chế hành gì đó, nàng cứng đầu cung xin chỉ cầu ban hôn? Kết quả thì ? Bây giờ đây gọi là cái gì? Giang gia đúng là cho mặt cần mặt .
Lão thái thái lúc Mục thị Vương phi. Mục thị Vương phi là đoan trang hoa quý, lão thái thái gầy nhỏ khô quắt, so về tướng mạo, lão thái thái tự nhiên bằng, nhưng lão thái thái vẻ mặt hung dữ, đối diện với vẻ kiêu ngạo khinh thường của Mục thị Vương phi, một chút cũng thua kém.
Mục thị Vương phi: Giang Minh Nguyệt nhà ngươi cũng xứng ư?
Lão thái thái: Con cháu nhà ngươi coi là cái thứ gì?
“Lão thái thái lời gì ư?” Mục thị Vương phi vốn một bụng lửa giận, giờ lão thái thái trừng mắt với vẻ hung dữ, Vương phi thật sự sắp phát điên , từ khi đến Kinh sư thành, nàng chịu quá nhiều ủy khuất!
Lão thái thái đ.á.n.h giá Mục thị Vương phi từ xuống một lượt, bà chuẩn vô cùng, Đồ Sơn Vương phi tính tình lành gì, xem cái vẻ giữ lấy dáng vẻ quý phụ nhân, nhưng giữ cái tướng chua ngoa cay nghiệt . Giang Minh Nguyệt nhà bà mà gả cho nhà , ha ha, đúng là nhà ngày yên, ai cũng đừng hòng sống .
“Lời của Vương phi, lão bà tử hiểu,” lão thái thái : “Lão bà tử đưa Tây Lâu đến để xin Thánh thượng giúp chưởng nhãn, trong đó chuyện gì liên quan đến Vương phi ư? Lão bà tử lời gì để với Vương phi ?”
“Lão thái thái chắc là hoài sấn minh bạch giả vờ…”
“Mẫu .” Khi Vương phi định trách lão thái thái giả vờ hồ đồ, bộ mặt nàng, Triệu Lăng Tiêu khẽ gọi một tiếng Mẫu .
Mục thị Vương phi tiếp, nhưng ấm ức khó chịu.
Theo diễn biến bình thường của sự việc, Triệu Lăng Tiêu mở lời, lão thái thái ít nhất cũng nên để ý đến Thế tử gia một chút, nhưng Từ lão thái thái xưa nay nào bình thường, bà để tâm đến Đồ Sơn Vương Thế tử, mà về phía Đông Thịnh Đế, : “Thánh thượng xem Tây Lâu ?”
Đông Thịnh Đế: “Trẫm , can nương sẽ thế nào?”
Triệu Lăng Vân suýt nữa thì tức chết, rốt cuộc đắc tội với Thánh thượng ở điểm nào? Chẳng lẽ Thánh thượng cho rằng chuyện Phúc Vương là một kẻ ngốc nghếch là do gây ?
Lão thái thái thở dài, nghẹn ngào, chống gậy xuống đất, lão thái thái than thở: “Gả gà theo gà, gả ch.ó theo chó, xem nhị nha đầu mệnh .”
“Lão thái thái, nhất định sẽ đối xử thật với nhị tiểu thư.” Triệu Lăng Vân vội vàng , gả cho mệnh ? Hắn thật sự não tật mà!
Ninh thị Hoàng hậu lặng lẽ nháy mắt với Đông Thịnh Đế, lão thái thái để mắt đến Triệu Lăng Vân , bà vị cháu rể, cứ thành cho lão thái thái , tổng thể lão thái thái đồng ý, mà cứ nhồi Triệu Lăng Tiêu cho lão thái thái chứ? Ban hôn là ban như .