Trọng Sinh Trà Xanh: Cứu Vớt Tướng Công Cá Muối - Chương 314: Triệu đại lão gia nói, Cao gia sắp xong rồi ---

Cập nhật lúc: 2025-10-03 14:07:00
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lời giữa Ngụy Hằng và bốn vị Các lão trong thiên điện, Đông Thịnh Đế chẳng lẽ nghĩ tới bản ư? Có nghĩ, nhưng Hoàng đế Bệ hạ nghĩ sâu xa, bởi vì Ngụy Hằng và năm bọn họ thể tự mắng chính . Nếu Triệu Khang là ngụy hoàng đế đoạt vị bất chính, Ngụy Hằng và năm là gì? Là ngụy thần tiếp tay cho kẻ ác ?

 

“Nghe lời bọn họ , Cao Thiên Lý tạo phản thì thật với những lời mắng c.h.ử.i mà chịu,” Đông Thịnh Đế nghĩ nhiều, nhưng Triệu Lăng Vân lúc giống như một gian thần, rủ rỉ với Đông Thịnh Đế: “Có đáng như ? Cao gia ở phương Bắc mấy đời , mấy đời họ Cao đây từng nghĩ tới tạo phản, duy chỉ Cao Thiên Lý là xương phản nghịch? Lại còn, còn giải tán Cao Gia quân tái tổ chức, những lời bọn họ thật nhẹ tựa cởi quần phóng uế, tổ chức một đội quân dễ dàng đến thế ? Thần lúc đ.á.n.h phố còn tìm quen mà hợp tác, huống hồ là đội quân trận? Không chút ăn ý nào, ai dám kéo đội quân ngoài giao chiến với địch quân? Chẳng lẽ chịu c.h.ế.t ? Thánh thượng hãy tin lời thần, năm lão già ý .”

 

“Cứ cái đám năm lão già đó, hỏi xem đời bọn họ tổng cộng quân doanh mấy ,” Triệu Lăng Vân lắc đầu, mặt lộ vẻ khinh thường : “Đánh trận thi cử khoa cử, bọn họ hiểu ?”

 

Đông Thịnh Đế : “Ngươi đang bênh vực cho Cao Thiên Lý ư?”

 

Triệu Lăng Vân: “ , chỉ cho phép bọn họ mắng, cho phép thần vài lời bênh vực Cao Thiên Lý ư? Thánh thượng, chuyện quân đội hiểu rõ mà, chuyện thần thấy, cứ tự quyết đoán , đừng cái đám lão già chỉ văn, đ.á.n.h trận mà ba hoa chích chòe.”

 

“Ừm,” Đông Thịnh Đế : “Ngươi thể bảo đảm cho Cao gia ?”

 

Triệu Lăng Vân: “Bảo đảm cái gì? Bảo đảm Cao gia sẽ tạo phản ? Chuyện thần thể bảo đảm .”

 

Đông Thịnh Đế vang, : “Vì ngươi thể?”

 

Triệu Lăng Vân vội vàng : “Chuyện còn đổ lên đầu thần ? Vậy thế , nếu thần bảo đảm cho Cao Thiên Lý cũng , Thánh thượng cũng hãy để Ngụy Tướng và năm lão già bảo đảm.”

 

Đông Thịnh Đế : “Bảo đảm cái gì?”

 

Triệu Lăng Vân: “Bảo đảm Cao Thiên Lý nhất định sẽ tạo phản đó, thần liều mạng đây, Cao Thiên Lý mà tạo phản, thì thần chết, Cao Thiên Lý mà tạo phản, thì năm lão già chết, như ?”

 

Lần đầu tiên thấy dám đ.á.n.h cược tính mạng như , Đông Thịnh Đế Triệu Lăng Vân cho chấn động.

 

“Đương nhiên chuyện thể để Cao Thiên Lý ,” Triệu Lăng Vân bổ sung: “Vạn nhất bọn họ chính là Ngụy Tướng và năm lão già c.h.ế.t thì ? Vậy chẳng thần là xui xẻo nhất ư?”

 

Đông Thịnh Đế giơ tay, ngón tay chỉ Triệu Lăng Vân, : “Cái thói quấy phá ngang ngược của ngươi đó, ngươi đang nhắm trẫm đấy ?”

 

“Thần nào dám,” Triệu Lăng Vân vội vàng : “Thần chỉ với Thánh thượng, chuyện đừng Ngụy Tướng và bọn họ, nên điều binh khiển tướng thế nào, nên đ.á.n.h trận , mới là chuyên gia, thể một đám ngoại đạo hồ ngôn loạn ngữ .”

 

Đông Thịnh Đế : “Lời của Ngụy Hằng và bọn họ , ngươi hãy chuyển lời cho Cao Thiên Lý .”

 

Truyền lời, đây chuyện khó khăn gì, Triệu Lăng Vân gật đầu : “Dạ, thần tuân chỉ.”

 

Đông Thịnh Đế: “Ừm.”

 

Triệu Lăng Vân liền hỏi dò Đông Thịnh Đế: “Vậy Thánh thượng suy nghĩ gì?”

Mèo Dịch Truyện

 

Đông Thịnh Đế: “Trẫm một biện pháp vẹn cả đôi đường.”

 

Triệu Lăng Vân: “À?”

 

Đông Thịnh Đế dừng bước, với Triệu Lăng Vân: “Ngươi về .”

 

Thì là sai một việc truyền lời mà thôi, Triệu Lăng Vân hành lễ cáo lui với Đông Thịnh Đế, khi sắp rời , vị với Đông Thịnh Đế: “Thánh thượng, thần thật, nghĩ nhiều gì? Cao Thiên Lý cánh tay phế , dựa một cánh tay tạo phản ? Cao Gia quân mới c.h.ế.t bảy vạn , bọn họ thể tạo phản lúc ư? Chẳng lẽ chơi trò bi ai tất bại ? Cao gia lão đại dù lợi hại đến mấy, cha , hai đều ở kinh thành cả, dám tạo phản ?”

 

Đông Thịnh Đế: “Ừm, gần đây thì thể nào.”

 

“Gần đây?” Triệu Lăng Vân : “Xa hơn thì khả năng ? Ai ? Ông trời ư?”

 

Đông Thịnh Đế : “Thôi , ngươi lui xuống .”

 

“Một đời lo chuyện một đời ,” Triệu Lăng Vân : “Người lo lắng nhiều như gì?”

 

Đông Thịnh Đế: “Cút.”

 

“Dạ,” Triệu Lăng Vân liền cút .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tra-xanh-cuu-vot-tuong-cong-ca-muoi/chuong-314-trieu-dai-lao-gia-noi-cao-gia-sap-xong-roi.html.]

Triệu Lăng Vân bao lâu, Trần Tẫn Trung từ chỗ khuất sáng chạy , khom lưng mặt Đông Thịnh Đế, : “Thánh thượng, đồ ăn đưa tới .”

 

“Ừm,” Đông Thịnh Đế chắp tay lưng về chính điện.

 

Trần Tẫn Trung theo Đông Thịnh Đế, khẽ : “Ngụy Tướng và bọn họ hôm nay định ?”

 

Đông Thịnh Đế ‘ha’ một tiếng lạnh, : “Bọn họ đang bức trẫm đó.”

 

Trần Tẫn Trung dám gì nữa.

 

“Xem ngày mai Cao Thiên Lý ,” Đông Thịnh Đế .

 

Trần Tẫn Trung: “Ngày mai Cao Đại tướng quân thể tỉnh ?”

 

Đông Thịnh Đế: “Y sư xem bệnh cho , tối nay sẽ giải độc cho .”

 

Trần Tẫn Trung vội : “Vậy ngày mai nô tài một chuyến tới Kỷ gia lão trạch ?”

 

Đông Thịnh Đế Trần Tẫn Trung một cái, “Ngươi ư?”

 

Trần Tẫn Trung phản ứng nhanh nhạy bao, ngữ khí của Đông Thịnh Đế, Trần đại tổng quản vội vàng : “Nô tài đáng chết, Thánh thượng, nô tài là phận gì, nô tài xứng.”

 

Đông Thịnh Đế: “Ngày mai Tây Lâu sẽ thăm .”

 

“Dạ, Thánh thượng minh,” Trần Tẫn Trung vội vàng nịnh bợ chủ tử nhà một câu nữa.

 

Đông Thịnh Đế thở dài một tiếng, : “Người khó .”

 

Triệu Lăng Vân lúc cũng đang than thở khó , chỉ nhận một việc truyền lời, mà suýt chút nữa ép bảo đảm Cao Thiên Lý sẽ tạo phản, rốt cuộc dính chuyện bằng cách nào ?

 

Với tâm trạng nặng nề trở về nhà, đá văng quản sự ở chính viện đang chạy đến đón , Triệu Lăng Vân về Bắc viện nơi ở.

 

Giang Minh Nguyệt đang trong đường thất, thấy Hô Lô la lên chủ tử về từ bên ngoài đường thất, Giang Minh Nguyệt liền dậy, ngoài đón Triệu Lăng Vân.

 

“La lối cái gì?” Triệu Lăng Vân lấy tay che mặt Hô Lô, gạt Hô Lô sang một bên, trách mắng: “Cả ngày cứ như gà con la lối, trong viện , cần ngươi kêu to như ?”

 

Hô Lô dám lên tiếng nữa, chủ tử lúc tâm trạng , đánh, nhất là nên im miệng.

 

“Phu nhân, nhà đây,” chuyện với bên trong đường thất, Triệu Lăng Vân đẩy cửa bước .

 

Giang Minh Nguyệt tới cửa, : “Chàng về .”

 

“Về ,” cởi áo choàng , tiện tay ném cho Hoa thẩm đang tiến lên đón, Triệu Lăng Vân với Giang Minh Nguyệt: “Nàng ăn cơm ?”

 

Giang Minh Nguyệt: “Chưa, đợi về cùng ăn.”

 

Triệu Lăng Vân xuống bàn, với Giang Minh Nguyệt: “Vậy thì dọn cơm .”

 

Hoa thẩm lúc treo chiếc áo choàng mà Triệu Lăng Vân cởi lên giá áo, : “Nô tỳ lập tức nhà bếp truyền cơm.”

 

Hoa thẩm vội vã khỏi phòng, Giang Minh Nguyệt đến mặt Triệu Lăng Vân, rót cho Triệu Lăng Vân một chén nóng, : “Sao cau ? Thánh thượng trọng phạt nhị ?”

 

Triệu Lăng Vân nhận lấy chén , uống vài ngụm , thở hắt một thật mạnh, kéo Giang Minh Nguyệt xuống bên cạnh , nhỏ giọng : “Triệu lão nhị là cái thứ gì, Thánh thượng ngay cả trông như thế nào còn , quản sống c.h.ế.t , Thánh thượng chỉ là một tên ngu xuẩn.”

 

Giang Minh Nguyệt: “Vậy là xảy chuyện gì ?”

 

Triệu Lăng Vân lắc đầu một cái, : “Minh Nguyệt, chừng Cao gia sẽ xong đời.”

 

 

Loading...