Trọng Sinh Trà Xanh: Cứu Vớt Tướng Công Cá Muối - Chương 288: Vô Dục Vô Cầu, Thiên Hạ Vô Địch ---
Cập nhật lúc: 2025-10-03 14:06:35
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Giả Tiên Nhi ?” Triệu Lăng Vân hỏi.
Phúc Vương đáp: “Lĩnh chỉ tạ ơn chứ .”
Triệu Lăng Vân suy nghĩ một lát, nhớ nổi con gái Kiều Trấn trông thế nào, hẳn là từng gặp qua, “Khi Kiều Trấn Cửu Môn Đề Đốc, trong tay còn chút quyền, nhưng giờ, y chỉ là một kẻ lay lắt ở Binh Bộ chờ c.h.ế.t mà thôi. Nếu bắt Giả Tiên Nhi cưới con gái y, tên khốn hẳn tức đến c.h.ế.t chứ?”
Phúc Vương : “Nhìn vẻ mặt thì chẳng nhận , lời y , y còn tỏ ơn phụ hoàng của .”
Triệu Lăng Vân khẩy một tiếng, ai mà chẳng Triệu Lăng Tiêu là kẻ giỏi giả bộ nhất? Dù lòng rỉ máu, vị cũng thể giả vờ ơn.
“Vương gia,” Giang Minh Nguyệt lúc chợt hỏi Phúc Vương: “Thánh thượng định xử trí Đào Thiên ? À, nếu tiện , Vương gia cứ xem như từng hỏi.”
Phúc Vương : “Chuyện gì mà chứ, Đào Thiên tống chiếu ngục , cả nhà họ Đào cũng cùng y chịu cảnh tù đày. Còn về việc định tội thế nào, cứ để Tam Ty định tội thôi.”
Triệu Lăng Vân hỏi: “Đã đến nước , trực tiếp c.h.é.m đầu chẳng xong , còn xét xử ư?”
Phúc Vương : “Cũng tìm chút việc cho đám Tam Ty chứ?”
Triệu Lăng Vân : “Cũng , còn Chu Vĩnh thì ?”
Phúc Vương sang Giang Minh Nguyệt, : “An Viễn Hầu gia sắp hồi kinh , phụ hoàng bảo ngài nhân tiện áp giải Chu Vĩnh về.”
Giang Minh Nguyệt thầm nghĩ, Chu Vĩnh e là về nữa .
“Nhạc trượng đại nhân của sắp về ư?” Triệu Lăng Vân vội vàng hỏi một tiếng.
“Phải đó, phụ hoàng tự miệng ,” Phúc Vương đáp.
Triệu Lăng Vân bắt đầu suy tính, nhạc trượng đại nhân sắp về , chuẩn lễ vật gặp mặt thế nào đây? Định hỏi Giang Minh Nguyệt, nhưng nghĩ đến Phúc Vương còn đang ở đây, thế là Đại lão gia quyết định, đợi về nhà sẽ hỏi kỹ Giang Minh Nguyệt.
Phúc Vương Triệu Lăng Vân, Giang Minh Nguyệt đang cúi đầu ăn uống, phát hiện Giang Nhập Thu sắp về, Triệu Lăng Vân thì vui vẻ, còn Giang Minh Nguyệt thì chẳng chút phản ứng nào, cứ như thể sắp về là phụ của Triệu Đại, chẳng liên quan gì đến Giang Minh Nguyệt .
“Mau ăn ,” Triệu Lăng Vân lúc giục Phúc Vương.
Ăn xong, bọn họ sẽ ai về nhà nấy, đừng tụ tập cùng nữa.
“Này, ,” Phúc Vương bắt chuyện với Giang Minh Nguyệt: “Hôm đó bổn vương lời , nên bổn vương mới xảy chuyện gì cả.”
Giang Minh Nguyệt hỏi: “Hôm nào?”
Phúc Vương đáp: “Chính là hôm Triệu Giả Tiên Nhi rơi xuống hồ nước đó.”
Triệu Lăng Vân : “Chàng còn nhắc chuyện gì? Chàng đ.á.n.h với Giả Tiên Nhi, liên quan gì đến phu nhân của ?”
Phúc Vương chẳng thèm để ý Triệu Lăng Vân, vẫn Giang Minh Nguyệt : “Giả đáng thương hữu dụng lắm, mẫu phi của bổn vương suýt chút nữa tìm Triệu Giả Tiên Nhi liều mạng .”
Giang Minh Nguyệt tin lời Phúc Vương , Ngọc Quý Phi nương nương lén lút gây chút phiền toái cho Triệu Lăng Tiêu thì còn , chứ mặt đối mặt liều mạng với Triệu Lăng Tiêu ư? Dù Quý Phi nương nương , Đông Thịnh Đế cũng thể cho phép.
“ giả đáng thương vô dụng ,” Phúc Vương với Giang Minh Nguyệt: “Đệ , chúng mới đây?”
Giang Minh Nguyệt kinh ngạc hỏi: “Vương gia bàn với , thế nào để đối phó với Đồ Sơn Vương Thế tử ?”
Phúc Vương vô cùng thành thật, : “Ba ngày , chính là ngày và Triệu Đại thành hôn, bổn vương tìm để trò chuyện , nhưng hôm đó trong nhà các ngươi xảy chuyện, bổn vương đành đến tìm .”
Giang Minh Nguyệt: “…”
Vậy cần cảm ơn, Vương gia thông cảm cho ?
Triệu Lăng Vân thì trợn mắt há hốc mồm, tên điên Triệu Lăng Thần mà nghĩ, vợ thể giúp đối phó Triệu Lăng Tiêu ư?!
“Vừa ở trong cung, nên thấy,” Phúc Vương với Giang Minh Nguyệt.
Triệu Lăng Vân : “Chàng chẳng đang lời vô nghĩa ?”
Không ở trong cung, đương nhiên thể thấy “vở kịch ” trong Thừa Đức Điện , chuyện còn cần một câu đặc biệt ?
Phúc Vương : “Chàng đừng nữa.”
Triệu Lăng Vân liền với Giang Minh Nguyệt: “Phu nhân, là chúng về , để Hồ Lô ở đợi điểm tâm.”
Mèo Dịch Truyện
Món điểm tâm cần mang về, Bất Dạ Lâu đang tươi, nhanh xong .
Phúc Vương giơ tay ấn chặt lấy Triệu Lăng Vân, mắt chằm chằm Giang Minh Nguyệt, : “Ý của bổn vương là, thấy, nên Triệu Giả Tiên Nhi ghê tởm đến mức nào.”
Giang Minh Nguyệt: “À.”
Triệu Lăng Tiêu là loại thế nào, nàng chứ.
Phúc Vương : “Y ở Thừa Đức Điện kêu oan cho Cao Thiên Lý, rằng thể lạnh lòng trung thần lương tướng, triều đình đối đãi tử tế với Cao Thiên Lý.”
Đây là còn cách nào để bôi nhọ danh tiếng của Cao Thiên Lý nữa, nên Triệu Lăng Tiêu biến thành một nghĩa sĩ đòi công bằng cho Cao Thiên Lý. Giang Minh Nguyệt trong lòng lạnh một tiếng, nhưng mặt lộ , với Phúc Vương: “Y đề nghị Thánh thượng g.i.ế.c Chu Vĩnh ?”
Phúc Vương lập tức : “Y đề nghị chứ, nhà Chu Vĩnh đang ở kinh thành đó. Nếu theo lời Triệu Giả Tiên Nhi, thì lúc phụ hoàng nên tống bộ nhà họ Chu ngục .”
Triệu Lăng Vân hỏi: “Người nhà họ Chu ở kinh thành ư?”
Phúc Vương lườm Triệu Lăng Vân, gì mà kinh ngạc? Người nhà họ Chu chính là con tin mà Chu Vĩnh, Phó soái kiêm Giám quân của Ngọc Phong Quan, đang áp chế ở kinh thành đó.
Dẫm lên xác c.h.ế.t của tộc nhân họ Chu để lập danh tiếng cho , Triệu Lăng Tiêu thật sự đủ tàn nhẫn. Nếu Chu Vĩnh thể cha bảo vệ, sống sót đến kinh thành thì mấy. Giang Minh Nguyệt thầm nghĩ như , chợt trong lòng nảy một ý, , dù khả năng lớn, nhưng thử một chút cũng chẳng .
Triệu Lăng Vân lúc đang hỏi Phúc Vương: “Vậy Thánh thượng ? Ngài g.i.ế.c hết nhà họ Chu ư?”
Phúc Vương : “Không , phụ hoàng đột nhiên nổi cơn thịnh nộ, điên cuồng đuổi bổn vương ngoài.”
Triệu Lăng Vân khóe miệng giật giật, “Nhất định là phát điên , bệnh của bản thì đừng đổ lên đầu Thánh thượng nữa.”
Phúc Vương Giang Minh Nguyệt, : “Tiếp theo chúng đây?”
Giang Minh Nguyệt : “Vương gia chi bằng cứ đợi xem , cũng thế nào.”
Đào Thiên hai đổi lời khai, nếu bọn họ cố chấp để Triệu Lăng Tiêu ngoài cuộc, thì Thái tử điện hạ cũng thoát khỏi liên lụy. Giang Minh Nguyệt đoán chừng, dù là Phúc Vương Triệu Lăng Vân, cả hai vị đều sẽ như .
“Chàng yên tĩnh một chút ,” Triệu Lăng Vân khuyên Phúc Vương: “Thái tử điện hạ còn gặp , chẳng là đang với rằng hãy an phận, đừng mặt ? Chàng còn hỏi phu nhân của , phu nhân của thể cách g.i.ế.c c.h.ế.t Triệu Giả Tiên Nhi ư? Vậy chẳng phu nhân của còn giỏi hơn Thái tử điện hạ ?”
“Lão gia!” Giang Minh Nguyệt vội vàng kêu một tiếng.
Người chuyện chẳng suy nghĩ gì cả ?
Sắc mặt Phúc Vương biến đổi đôi chút, nhưng nhanh trở bình thường, : “Ca ca của , chính là sợ chuyện, sợ phiền phức tìm đến y.”
Lời của Phúc Vương gia, Giang Minh Nguyệt đồng tình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tra-xanh-cuu-vot-tuong-cong-ca-muoi/chuong-288-vo-duc-vo-cau-thien-ha-vo-dich.html.]
Triệu Lăng Vân thì đặt chén rượu trong tay xuống, thành thật với Phúc Vương: “Chàng lời thì thật là thất đức , Thái tử điện hạ thể cận với cầm binh ? Y chẳng tránh hiềm nghi ư?”
Thái tử binh quyền, Hoàng đế nghĩ thế nào?
Giang Minh Nguyệt bất ngờ, Đại lão gia còn hiểu chuyện ư?
“Trong bao nhiêu vở kịch đều như đó,” Triệu Lăng Vân với Phúc Vương: “Mà chỉ trong kịch, dù lật hai quyển sử sách , cũng sẽ lời . Phụ tử quân thần, quân thần, hiểu ?”
Phúc Vương sa sầm mặt, : “Vậy cố chen đó?”
Triệu Đại lão gia: “Chẳng để đụng ? Vả , chẳng mưu cầu gì từ Cao Thiên Lý cả, vô sở cầu, liền chẳng sợ gì hết, ai cũng đừng hòng đổ vấy tội lên đầu .”
Theo một ý nghĩa nào đó, vô d.ụ.c vô cầu, cũng là vô địch thiên hạ.
“Ngươi là Vương gia, nhưng cũng đừng phiền ,” Triệu Lăng Vân đến cuối cùng, vẫn yên tâm mà liếc Phúc Vương một cái, : “Gia đình họ Cao đủ xui xẻo , ngươi đừng đến gây thêm rắc rối nữa.”
Phúc Vương bất mãn : “Lời ngươi là ý gì? Coi bổn vương là cứt ?”
Triệu Lăng Vân: “Được, thế , ngươi đừng tự bôi cứt lên , ?”
Phúc Vương: “Hừ, lời bổn vương ghi nhớ. Ngươi Cao Thiên Lý là cứt.”
Triệu Lăng Vân liền cảm thấy, chi bằng đ.á.n.h một trận với cái tên điên khùng cho xong, rõ ràng tiếng , mệt mỏi đến chứ?
“Kẻ là những lên kế hoạch và thực hiện chuyện ,” Giang Minh Nguyệt lúc lên tiếng: “Những kẻ mới chính là lũ giòi bọ trong cống rãnh. Vương gia, Ngọc Phong Quan bao nhiêu tướng sĩ trận vong?”
Số trận vong, Binh bộ chắc chắn , cũng nhất định sẽ tấu lên Đông Thịnh Đế và Nội các, nhưng Phúc Vương quan tâm chuyện , thế nên Vương gia Giang Minh Nguyệt hỏi khó. Còn về Triệu Lăng Vân, ngày hôm qua, y từng quan tâm đến Ngọc Phong Quan Cao Thiên Lý, tướng sĩ trận vong, y càng thể nào .
Một đôi cường giả trong thế giới ăn chơi hưởng lạc, giờ phút .
Một lúc lâu , Phúc Vương mới chắc chắn : “Nghe mười mấy vạn?”
Giang Minh Nguyệt lắc đầu, “Bảy vạn chín ngàn mười sáu .”
Cho dù mấy chục vạn , con , Phúc Vương và Triệu Lăng Vân vẫn nữa rơi sự im lặng ngắn ngủi. Con , đại diện cho sinh mạng con a, hơn nữa c.h.ế.t là binh lính, đằng đó vì thế gian mà tăng thêm bao nhiêu cô nhi quả phụ?
Giang Minh Nguyệt: “Biên quan là nơi khổ hàn, vốn khó khăn cầu sinh, nếu Cao gia chăm sóc, gia đình của những tướng sĩ trận vong lẽ sẽ sống khá hơn một chút.”
Phúc Vương nhíu mày : “Sao ? Hiện tại cuộc sống của những khá giả ?”
Lời cần Giang Minh Nguyệt , Triệu Lăng Vân liền lên tiếng: “Cao Thiên Lý bản như Bồ Tát đất lội sông , y còn chăm sóc khác ? Chẳng là nhảm .”
Phúc Vương: “Vậy An Viễn Hầu gia sẽ sắp xếp ?”
Cao Thiên Lý áp giải về kinh thành , Giang Nhập Thu đang ở Ngọc Phong Quan ?
Triệu Lăng Vân: “Nhạc phụ đại nhân của mới đến Ngọc Phong Quan bao lâu? Người thể quản chuyện ở Ngọc Phong Quan ? Những quan ở Bắc Địa biên quan, là nhạc phụ đại nhân của thể sai khiến ?”
Bọn lời Cao Thiên Lý, dù Cao Thiên Lý cũng coi như thổ hoàng đế của Bắc Địa biên quan, Giang Nhập Thu ở Bắc Địa biên quan thì tính là gì chứ? Trừ phi Đông Thịnh Đế hạ chiếu, để Giang Nhập Thu tiếp quản Cao Thiên Lý, thống lĩnh việc ở Bắc Địa biên quan, nếu Giang Nhập Thu ở Bắc Địa biên quan, chỉ là một lữ khách triều đình phái cứu hỏa mà thôi!
Phúc Vương xòe tay , “Vậy thì hết cách .”
Triệu Lăng Vân : “Hết cách ? Gặp chuyện c.h.ế.t , ngươi liền hết cách ?”
Phúc Vương Triệu Lăng Vân hỏi đến ngẩn , đột nhiên Triệu đại ca đối với y yêu cầu thật cao a, nghĩ một lát, Phúc Vương : “Vậy ? Bổn vương bán Vương phủ, đem tiền quyên cho Ngọc Phong Quan?”
Triệu Lăng Vân thấy Phúc Vương nữa , kẻ , con trai ruột của Hoàng đế bệ hạ, là một trong hai vị Hoàng tử, vì liều cả mạng sống, chịu vô đòn đánh, tên vẫn luôn đấu Triệu Lăng Tiêu, con trai của phiên vương ? Không gì khác, bởi vì tên đầu óc.
“Chúng tiên đến việc Vương phủ của ngươi bán ,” Triệu Lăng Vân với Phúc Vương: “Cũng Vương phủ thể bán bao nhiêu tiền, chỉ hỏi ngươi, ngươi bán Vương phủ cần thời gian ? Rồi đem ngân lượng đưa đến Bắc Địa biên quan, cần thời gian ? Kinh thành cách Bắc Địa biên quan mười vạn tám ngàn dặm, ngươi để đảm bảo ngân lượng thể an vô sự đến Bắc Địa? Vương gia, ngươi chẳng lẽ coi lũ thổ phỉ cướp đường dọc đường là c.h.ế.t hết ?”
“Nơi đó đang đợi cứu mạng, ngươi việc ngươi gọi là gì ?” Triệu Lăng Vân gõ bàn với Phúc Vương: “Ngươi đây gọi là nước xa cứu lửa gần.”
Phúc Vương đưa một chủ ý, kết quả Triệu Lăng Vân xối xả phun đầy mặt nước bọt, Vương gia ủy khuất : “Ngươi đây là nhằm bổn vương ? Bổn vương chọc ai gây thù với ai?”
“Ai, đúng,” Phúc Vương đang ủy khuất, đột nhiên nhớ một chuyện, : “Bổn vương nhớ , tiền tuất ?”
Gia đình của những c.h.ế.t trận, triều đình ban tiền tuất chứ.
“Hừ,” Triệu Lăng Vân một tiếng, : “Mới mấy đồng? Hơn nữa, ngươi xác định tiền thể đến tay chính chủ ?”
Phúc Vương lặng .
Triệu Lăng Vân: “Nếu , thì cứ trông cậy Cao Thiên Lý mau chóng khỏe , nhanh chóng trở về Ngọc Phong Quan chủ trì đại cục .”
Giang Minh Nguyệt: “Đại tướng quân còn thể trở về ?”
“Ồ, đúng ,” Triệu Lăng Vân nhớ , : “Cánh tay y phế , trở về cái rắm, kết cục nhất là ở kinh thành dưỡng lão thôi.”
Phúc Vương kinh ngạc : “Cánh tay phế ?”
Triệu Lăng Vân: “Ta tận mắt thấy, còn thể sai ?”
39. Thấy chủ đề của hai sắp chuyển sang cánh tay của Cao Thiên Lý, Giang Minh Nguyệt hắng giọng một tiếng, : “Nghe các ngươi Hạ Các lão, bỗng nhớ một chuyện.”
Triệu Lăng Vân: “Không , phu nhân đừng tức giận, cứ để nghĩ cách chỉnh đốn lão già .”
Giang Minh Nguyệt mím môi : “Ta Hạ Các lão là quản lý tiền lương của triều đình đó.”
Ở Đại Ung, Hoàng gia vì tập trung quyền lực, từ đời Khai Quốc Thái Tổ trở , quyền trách của Lại, Hộ, Lễ, Binh, Hình, Công bộ, từng bước tập trung Nội các, đến hiện tại, Lục bộ chỉ là vai trò lệnh hành sự. Hạ Các lão quan viên của Hộ bộ, nhưng tiền lương của một quốc gia đáng lẽ do Hộ bộ quản lý, trong tay Hạ Các lão vị Thứ phụ .
Qua lời Giang Minh Nguyệt nhắc nhở, Triệu Lăng Vân là đầu tiên phản ứng , : “Chuyện kỳ thực là nên do lão Hạ quản ?”
Giang Minh Nguyệt: “Binh bộ giao danh sách, Hộ bộ xuất tiền a.”
Tiền lương dĩ nhiên thể từ kinh thành vận chuyển qua, đều là điều động gần đó, chuyện cũng Hạ Chiếu Thanh tự , bởi vì chuyện theo lệ thường, vốn nên do Bắc Địa biên quan, cùng Cao gia quân tự giải quyết.
đây là lệ thường, nếu ngươi thật sự theo quy định của triều đình mà , chuyện thật sự thể đổ lên đầu Hạ Chiếu Thanh. Ngươi quản lý tiền lương của Đại Ung một triều, dân gian nhắc đến Hạ Chiếu Thanh ngươi, đều gọi Thứ phụ đại nhân, mà là gọi ngươi một tiếng Tiền tướng, chuyện tiền lương , tìm ngươi thì tìm ai?
Giang Minh Nguyệt kỹ hơn về chuyện , Phúc Vương cũng hiểu rõ, c.h.ế.t tiệt, bọn họ thể lấy chuyện tiền tuất, tìm phiền phức của Hạ Chiếu Thanh a.
Triệu Lăng Vân lắc đầu : “ chúng trong chuyện , tìm phiền phức của lão Hạ ích gì ? Chúng gây náo loạn với y ở kinh thành, còn những đang chờ tiền lương để sống sót, thì ở phía Bắc kìa.”
Giang Minh Nguyệt: “Vậy thì hãy ép chặt một chút, để y vì thể diện cũng , vì thể thành nhiệm vụ Thánh thượng cũng , buộc y nhất định chuyện .”
Phúc Vương cúi đầu suy nghĩ một lát, hỏi Triệu Lăng Vân: “Ngươi thấy thế nào?”
Triệu Lăng Vân: “Ta thấy thể , nhưng chỉ mắng thì thể khiến lão Hạ chịu thua nhỉ? Đánh y ư?”
Giang Minh Nguyệt: “…”
Nói hồi lâu , ngươi vẫn chỉ nghĩ đến chuyện đ.á.n.h ?