Trọng Sinh Trà Xanh: Cứu Vớt Tướng Công Cá Muối - Chương 186: Ngày xuất giá giữa phong tuyết ---

Cập nhật lúc: 2025-10-02 12:50:44
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Từ lão thái thái nắm tay Giang Minh Nguyệt, cằn nhằn những lời lặp lặp bao nhiêu , nỗi sốt ruột cứ như thể hôm nay trôi qua , bà sẽ chẳng còn cơ hội chuyện với Giang Minh Nguyệt nữa. lão thái thái nhiều như , bà cũng Giang Minh Nguyệt lọt tai bao nhiêu, bởi vì cháu gái bà từ đầu đến cuối chẳng một lời.

 

Chợt tiếng pháo nổ vang từ phía đại môn vọng , lão thái thái nắm c.h.ặ.t t.a.y Giang Minh Nguyệt, tân lang quan đến.

 

“Nãi,” Giang Minh Nguyệt gọi lão thái thái một tiếng, đột nhiên tựa lòng bà, ôm lấy bà : “Người cứ yên tâm, sẽ sống thật .”

 

Lão thái thái đưa tay nhẹ nhàng vuốt búi tóc cao của Giang Minh Nguyệt, : “Nếu ngươi sống , đó là vì ngươi bản lĩnh, tiền đồ! Sau ngoài gặp , đừng ngươi là cháu gái của Từ Thục Anh !”

 

“Vâng,” Giang Minh Nguyệt , nhưng lời mang theo tiếng mũi.

 

Lão thái thái mặt , lén lau một giọt lệ.

 

“Lão thái thái,” hỉ nương lớn tiếng gọi từ ngoài cửa: “Tân lang quan đến .”

 

Lão thái thái ôm Giang Minh Nguyệt thêm một nữa, đó mới dậy, dặn dò Giang Minh Nguyệt: “Con cứ trong phòng, nãi ngoài đây.”

 

“Dạ,” Giang Minh Nguyệt khẽ đáp lời.

 

Lão thái thái ngoài, hai hỉ nương liền bước phòng, giúp Giang Minh Nguyệt phủ lên tấm khăn trùm đầu màu đỏ thêu hoa sen liền cánh, cả hai canh bên cạnh nàng. Hai vị cũng đầu hỉ nương, những phu nhân thể hỉ nương cho tiểu thư hầu phủ tự nhiên đều phong thái riêng của .

 

Hai vị hỉ nương quả thực khoác, các đại tiểu thư tiến cung họ cũng từng hầu hạ ít, nhưng một tân nương như Giang Minh Nguyệt thì hai vị đây vẫn là đầu gặp gỡ.

 

Con gái xuất giá về nhà chồng, bất kể phận cao thấp, thì hoặc là vui mừng, hoặc là lo lắng, hoặc vì hài lòng với hôn sự mà tâm trạng . nhị tiểu thư của An Viễn Hầu phủ thì , vui giận, rốt cuộc là chuyện gì đây?

 

Nàng đây là lấy chồng, chứ xuất gia chứ.

 

“Haiz,” khi khăn trùm đầu phủ xuống, trừ phi cúi đầu mới thể thấy một tấc đất chân, còn thì chẳng thấy gì nữa, Giang Minh Nguyệt khẽ thở dài một tiếng.

 

Hai hỉ nương: “…”

 

Vị tiểu thư rốt cuộc là tình cảnh thế nào đây?

 

Mèo Dịch Truyện

Tiếng trống, tiếng pháo, tiếng huyên náo của từ ngoài cửa, từ ngoài cửa sổ vọng phòng, mơ hồ rõ, nhưng nhiều âm thanh trộn lẫn quả thực ồn ào, chỉ là càng nổi bật sự tĩnh lặng đến đáng sợ của khuê phòng.

 

Giang Minh Nguyệt nghịch ngón tay , chuyện thành , tân nương tử chỉ cần an tâm chờ đợi là , những náo nhiệt bên ngoài , điều gì thật sự liên quan đến nàng.

 

Không trôi qua bao lâu, tiếng ồn ào vẫn ngừng vọng từ bên ngoài, vị hỉ nương bên trái Giang Minh Nguyệt cuối cùng cũng nhịn nổi sự yên tĩnh trong phòng, bèn thử mở lời với Giang Minh Nguyệt: “Lão thái thái chuẩn của hồi môn cho nhị tiểu thư, lão xem , của hồi môn của nhị tiểu thư đó, chắc chắn thể trải dài mười dặm đường, đúng là mười dặm hồng trang danh bất hư truyền.”

 

Giang Minh Nguyệt khẽ “ừm” một tiếng.

 

Vị hỉ nương lanh lợi một nữa cứng họng, gặp như thì mà trò chuyện nổi.

 

Khuê phòng một nữa chìm im lặng, trong tiếng ồn ào mơ hồ, Giang Minh Nguyệt thấy tiếng tuyết rơi xào xạc, tuyết rơi lớn hơn ? Nhị tiểu thư Giang nghĩ trong lòng. Nghĩ đến tuyết, nhị tiểu thư khỏi nghĩ đến, kiếp khi thành , thời tiết là như thế nào nhỉ?

 

Nghĩ nghĩ , Giang Minh Nguyệt phát hiện nhớ . Không chỉ nhớ thời tiết lúc đó, nàng còn nhớ nổi hôn lễ khi rốt cuộc là như thế nào. Điều duy nhất nhớ là, đêm động phòng hoa chúc, Triệu Lăng Tiêu động phòng, đầu tiên trong đời say rượu.

 

Giang Minh Nguyệt thầm nghĩ, hôn lễ , nàng còn thể nhớ bao nhiêu, lẽ cũng sẽ như kiếp , đến cuối cùng nàng chẳng nhớ gì cả.

 

“Ôi chao,” vị hỉ nương bên Giang Minh Nguyệt đột nhiên lên tiếng: “Tân lang quan đến Tú Lâu .”

 

Hỉ nương xong, Giang Minh Nguyệt mới nghiêng tai lắng từ ngoài cửa, nàng thấy Triệu Lăng Vân đang chuyện.

 

“Nhị tiểu thư!” Triệu Lăng Vân gọi từ Tú Lâu.

 

“Nhị tiểu thư,” hỉ nương với Giang Minh Nguyệt: “Phải chuẩn .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tra-xanh-cuu-vot-tuong-cong-ca-muoi/chuong-186-ngay-xuat-gia-giua-phong-tuyet.html.]

 

Giang Minh Nguyệt gật đầu.

 

Chẳng bao lâu , bên ngoài cửa phòng vọng tiếng Giang Nham, Giang Nham : “Nhị , đây.”

 

Một hỉ nương nhanh chóng bước đến cửa, mở cửa cho Giang Nham.

 

Giang Nham mang theo lạnh bước khuê phòng, thấy Giang Minh Nguyệt đang đoan trang ghế, đầu đội khăn trùm đầu đỏ thẫm, trong lòng Giang Nham chợt dâng lên nỗi quyến luyến.

 

“Nham thiếu gia,” hỉ nương thấy Giang Nham khi phòng thì cứ bất động ở cửa, liền giục Giang Nham một câu: “Phải nhanh lên thôi, lỡ mất giờ lành thì .”

 

Giờ lành cái gì chứ, Giang Nham thầm mắng một câu trong lòng, đưa nhà sang nhà khác, chuyện thì giờ lành gì?

 

“Làm phiền đại đường ca ,” Giang Minh Nguyệt thấy tiếng bước chân Giang Nham đến gần , nhưng vẫn mở lời .

 

“Haiz,” Giang Nham thở dài.

 

Hai hỉ nương: “…”

 

Người của An Viễn Hầu phủ các rốt cuộc là thế ?

 

“Minh Nguyệt nhi,” Giang Nham bước đến mặt Giang Minh Nguyệt, nửa quỳ xuống, trầm giọng với nàng: “Ta cõng ngoài.”

 

Hai hỉ nương đưa tay định đỡ Giang Minh Nguyệt, nhưng ngờ Giang Minh Nguyệt nhanh hơn một bước, nàng nghiêng về phía , cả tựa lưng Giang Nham.

 

Giang Nham chút khó khăn nào cõng Giang Minh Nguyệt lên, lúc mới phát hiện, đường của trông cao ráo, nhưng thật sự nhẹ.

 

Mọi trong An Viễn Hầu phủ cố hết sức quét tuyết, nhưng con đường từ Tú Lâu đến cổng lớn vẫn còn vương tuyết. Giang Nham cẩn thận từng chút một bước tuyết, hai hỉ nương theo phía , che ô cho Giang Minh Nguyệt, nhưng lúc gió thổi mạnh hơn, gió tuyết giao thoa, thổi khiến hai hỉ nương gần như thể mở mắt.

 

Thời tiết cũng chẳng lành gì, hai hỉ nương đồng loạt nghĩ thầm, các nàng cùng bao nhiêu cô nương xuất giá, gặp thời tiết gió tuyết giao thoa như thế thì chỉ một nhị tiểu thư Giang mà thôi.

 

Khăn trùm đầu che kín, Giang Minh Nguyệt thể căn nhà của một nữa. Nàng thầm đếm từng bước chân của Giang Nham trong lòng, đếm đếm vài nghìn bước.

 

“Minh Nguyệt nhi,” thấy cổng lớn ở ngay mắt, Giang Nham mở lời với Giang Minh Nguyệt: “Nếu Triệu Tây Lâu đối xử với , cứ về nhà.”

 

Giang Minh Nguyệt: “Vâng.”

 

Giang Nham lúc chỉ hận vụng ăn , cố ý chậm , nghĩ mãi một lúc lâu, Giang Nham cũng chỉ thể nặn thêm một câu: “Minh Nguyệt nhi, tự chăm sóc cho nhé.”

 

Giang Minh Nguyệt đáp: “Vâng.”

 

Lão gia tử trong cổng, Giang Nham cõng Giang Minh Nguyệt đến mặt , môi lão gia tử run rẩy hai , cũng chỉ một câu: “Minh Nguyệt nhi, con sống thật nhé.”

 

Giang Minh Nguyệt gật đầu : “Dạ.”

 

“Gia gia, sẽ đối xử với nàng ,” Triệu Lăng Vân lúc bên cạnh .

 

Nghe Triệu Lăng Vân chuyện, Giang Minh Nguyệt mới , lúc nàng và Triệu Lăng Vân gần như đang vai kề vai.

 

“Ta thề,” Triệu Lăng Vân giơ tay lên, nghiêm túc với lão gia tử: “Gia gia, nếu , hãy để lão thiên gia dùng sấm sét đ.á.n.h c.h.ế.t .”

 

Hai hỉ nương đều há hốc mồm.

 

Không chứ, ngày đại hỉ mà Triệu đại lão gia phát lời thề như , thấy điều một chút nào là cát lợi ?

 

 

Loading...