Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Tôi Trở Thành Trùm - Chương 47

Cập nhật lúc: 2025-05-17 07:32:41
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Yên lặng, đừng nói bậy.

 

Đấy là Triệu tiểu thư đấy, cẩn thận Phó tổng nghe được, phó tổng tống cổ cậu đi bây giờ." Thư ký Tống vừa nghe người kia nói vậy sắc mặt trắng bệch, nhìn vào trong phòng thấy không có động tĩnh gì mới thở phào một hơi, trừng mắt nhìn người bên cạnh nói.

 

Phó tổng đối với em gái là yêu thương cùng cưng chiều.

 

Nếu ai không biết điều mà động vào Triệu tiểu thư, chắc chắn Phó tổng sẽ lột da người đó.

Thư kí nam kia vốn vừa mới vào công ty, lại nghe thấy thư kí Tống nói vậy sắc mặt biến đổi.

 

Hóa ra lại là em gái của Phó tổng.

 

Anh suýt nữa đã đắc tội với thiên kim tiểu thư Triệu Gia.

 

Nghĩ một chút, trên đầu nam thư kí đã đầy mồ hôi.

 

Cũng may Phó tổng không nghe thấy, nếu không công việc vất vả mới có được này chưa kịp làm đã bị đuổi rồi.

Diễm Tinh cùng Tiểu Mỹ đi vào thang máy, xuống dưới tầng 1.

 

Nhưng hai người không đi ra ngoài mà đi vào phòng vệ sinh bên dưới đó.

"Tiểu thư, cô ấy vẫn ở trong này." Tiểu Mỹ nhìn Diễm Tinh nói.

Diễm Tinh gật đầu sau đó vào bên trong.

 

Nhưng còn chưa vào đến cửa đã nghe thấy tiếng khóc.

 

Cô đã nghe A Mỹ nói qua, cô gái này lúc nãy về đến văn phòng bị mọi người chế nhạo mới lại đến đây khóc tiếp.

Cô nhân viên kia đang khóc bỗng dưng thấy có người đi vào lập tức nín, khóc lấy tóc giấu đi khuôn mặt đầy nước của mình ra vẻ đang rửa tay.

 

Diễm Tinh cũng không vội, cô đến cạnh bồn rửa tay cũng bắt đầu rửa.

 

Cô gái kia vì trong lòng đang buồn, cũng không có tâm trạng để ý đến người vừa vào là ai rửa tay xong muốn quay người đi ra ngoài.

 

Nhưng vừa bước bên tai đã vang lên một giọng nói trong trẻo lại: "Sao chị lại khóc?"

Cô nhân viên kia giật mình, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn A Tinh.

 

Vừa ngẩng đầu lên trong mắt đã hiện lên kinh ngạc nhưng rất nhanh lại cúi đầu xuống nói: "Không có gì ạ, tiểu thư không cần để ý." Nói xong lại muốn đi ra bên ngoài.

Diễm Tinh cười nhẹ, giọng nói có chút không hài lòng: "Nếu chị không làm vậy việc gì phải khóc? Khóc giải quyết được mọi chuyện sao?" Vừa nói cô vừa lấy khăn giấy lên từ từ lau bàn tay trắng nõn.

"Tiểu thư còn nhỏ, có nhiều chuyện còn chưa rõ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-toi-tro-thanh-trum/chuong-47.html.]

 

Tôi còn phải đi làm việc, tiểu thư cứ tự nhiên." Cô nhân viên kia nghe Diễm Tinh nói thì ngây người.

 

Nhưng ngay lập tức nghĩ, dù sao thiếu nữ trước mặt vẫn còn là trẻ con, lại sống trong gia đình tốt như vậy, được bao bọc từ bé, làm sao hiểu được nỗi khổ của người bình thường như cô.

"Cơ hội anh cả em cho chị không phải để chị lãng phí thời gian đến đây khóc.

 

Thay bằng việc khóc, chị hãy tìm cách minh oan cho chính bản thân mình.

 

Ở nơi đây chỉ công nhận những người có thực lực, quyết đoán chứ không nhận người mềm yếu.

 

Nếu chị đã không làm, vậy việc gì phải buồn.

 

Bọn họ nói gì là chuyện của bọn họ, còn chị có muốn tiếp tục bước tiếp hay không lại là việc của chị.

 

Khi chị đã bước lên cao, những người ngày trước coi thường chị còn dám làm gì chị sao? Anh cả em cho chị cơ hội, chính là muốn lần này chị nhìn cho rõ, cũng phải xem xem rốt cuộc ai là người vu oan cho chị." Diễm Tinh liếc mắt nhìn cô nhân viên kia một cái rồi đi ra ngoài đầu cũng không quay lại.

Cô gái nghe Diễm Tinh nói, cả người đứng yên không nhúc nhích, ánh mắt khiếp sợ nhìn Diễm Tinh.

 

Đúng vậy, cô không làm vì sao phải sợ.

 

Hiện tại cô đến đây khóc thì có ích lợi gì.

 

Phó tổng đã cho cô cơ hội, cô phải biết nắm lấy.

 

Nghĩ đến đây, ánh mắt cô nhân viên nhìn về phía Diễm Tinh vừa đi càng thêm sùng bái.

 

Cô chạy nhanh ra ngoài muốn cảm ơn Diễm Tinh nhưng người đã đi mất rồi.

 

Chỉ còn lại một cô gái có gương mặt lạnh đứng bên ngoài.

Tiểu Mỹ thấy cô nhân viên kia ra ngoài, theo lời dặn của Diễm Tinh bước lên nói: "Cô hãy suy nghĩ cho thật kỹ, cơ hội chỉ có một lần.

 

Muốn bắt được người đã vu oan cô, phải nắm chắc lấy cơ hội này!" Nói xong cũng quay người đi mất chỉ để cô nhân viên kia đứng đó.

Tiểu Mỹ đến khi ra ngoài Diễm Tinh đã lên xe, ngồi lên xe trong lòng Tiểu Mỹ vẫn có thắc mắc nhưng lại không dám hỏi.

Diễm Tinh nhìn Tiểu Mỹ bộ dạng muốn nói lại thôi, nhẹ cười nói: "Chị muốn hỏi vì sao em lại khuyên cô ấy như vậy?"

Tiểu Mỹ thấy Diễm Tinh nhìn ra tâm tư của mình do dự một chút rồi nói: "Đúng là tôi không hiểu vì sao tiểu thư lại đối với cô ấy như vậy.

 

Chúng ta mới gặp cô ấy một lúc, cũng không chắc cô ấy sẽ hiểu những lời tiểu thư vừa nói.

 

Vì sao tiểu thư vẫn muốn mạo hiểm?"

Loading...