“ khi tin em xem mắt, thể yên nữa. Anh kịp nghĩ ngợi mà tới gặp em. Đến khi đó mới nhận , thể yên nữa, mất em tay khác. Cẩm Nhi, cho một cơ hội ?”
Cẩm Trúc Hạo Hiên, trong lòng lúc thật sự sớm những lời của Hạo Hiên thuyết phục, nhưng cô dễ dàng chấp nhận như . Anh rõ ràng tình cảm với cô, nhưng cái gì cũng . Có nếu cô nhờ A Tinh, tính khi nào mới chứ. Nếu cô cứ cô như chờ đợi cả đời cũng . Cẩm Trúc mím môi, lách tránh khỏi Hạo Hiên: “Em cần suy nghĩ một chút, muộn , Hiên ca nên nghỉ sớm . Ngủ ngon!” Nói xong cô liền đóng cửa , để Hạo Hiên bên ngoài.
Nhìn cánh cửa đang đóng kín mặt, Hạo Hiên thở dài, một lúc đó mới : “Anh chờ câu trả lời của em.” Nói xong, thấy động tính nào nữa mới bước .
Cẩm Trúc khi cửa phòng đóng, cô cũng còn giữ bộ dáng lạnh nhạt nhựa nữa. Khóe miệng tự chủ nâng cao lên. Cả đêm , trong đầu cô đều là những lời của Hạo Hiên. Sáng hôm , Cẩm Trúc nhịn mà tới tìm Diễm Tinh.
Có điều, khi tới cửa, cô Tiểu Mỹ ngăn . Tiểu Mỹ Cẩm Trúc, bất đắc dĩ : “Cẩm Trúc tiểu thư. Nếu ngài cả ngài và đều lão đại đuổi khỏi lâu đài, vẫn là gặp chủ mẫu ạ.”
Nghe tới đây, Cẩm Trúc đương nhiên hiểu xó chuyện gì xảy , cô ngượng ngùng gật đầu xuống bên . Cô quên mất Tần Phong giữ Diễm Tinh kỹ tới cỡ nào.
Mà trong phòng, hai hình đang ôm ngủ. Thật chỉ cô gái là vẫn ngủ, còn đàn ông thức từ lâu, nhưng vẫn chăm chú quan sát cô gái nhỏ của . Tần Phong mỉm , vẻ mặt lúc còn chút lạnh lùng nào mà đó là cưng chiều và sủng nịnh. Nhìn Diễm Tinh thêm một lát Tần Phong mới dậy, cô gái nhỏ tối qua mệt mỏi cứ để cô ngủ thêm cũng .
Khi Diễm Tinh tỉnh giấc là gần bữa trưa. Diễm Tinh trong phòng tắm dấu vết màu đỏ khắp nước mắt. Một nhịn quá lâu thật đáng sợ, cô hôm nay đều nhức mỏi.
Diễm Tinh bình phục, cũng thể ở đây lâu thêm. Vì sáng sớm hôm liền lên máy bay về nước. Có điều bầu khí ngượng ngùng giữa Cẩm Trúc và cả thế nào cũng nổi. Hôm qua cô Cẩm Trúc kể sơ sơ chuyện tối hôm . Cô mà, cả đối với là ý, nhưng gì mãi đến lúc sắp mất mới tìm.
Diễm Tinh biểu lộ mặt, cô Cẩm Trúc: “Cẩm Trúc, cô sắp xem là một vị bác sĩ tiếng đúng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-toi-tro-thanh-trum/chuong-467.html.]
“ .” Cẩm Trúc Diễm Tinh tự bịa chuyện, cũng phối hợp gật đầu. Ánh mắt liếc về gương mặt chút tối của Hạo Hiên.
“Aida, chúc mừng cô nha. Nếu như thành, nhất định với đó. Sau cô đám cưới, sẽ tặng cô một bộ váy cưới…” Có điều Diễm Tinh còn xong trai đánh gãy lời.
“A Tinh, xem mắt còn em, em vội thiết kê váy cưới cái gì.” Hạo Hiên trong giọng xen lẫn chút vui.
“Tinh Nhi chỉ quan tâm bạn bè một chút, nổi giận cái gì.” Tần Phong nãy giờ vẫn bên cạnh vợ , tay tùy ý ôm eo cô lên tiếng, ánh mắt như như liếc Hạo Hiên một cái.
“Tần Phong, đừng quên giờ là rể của đấy!” Hạo Hiên trừng mắt Tần Phong. Em gái mà hiện tại cũng quyền dạy dỗ nữa hả!
Tần Phong nhún vai, tỏ vẻ liên quan ôm eo Diễm Tinh lên: “Tinh Nhi mới khỏi ốm, cần nghỉ ngơi nhiều hơn, đưa cô nghỉ, hai tự nhiên.” Nói Tần Phong ôm Diễm Tinh khoang máy bay riêng của , để Cẩm Trúc và Hạo Hiên bên ngoài.
Diễm Tinh lúc nhịn đỏ cả mặt. Cô ngờ cả cũng một ngày khác chặn miệng như . Mà đó còn là chồng của cô.
“Em vui như ?” Tần Phong thấy bộ dáng vui vẻ của cô gái nhỏ, khóe môi nhịn cong lên theo cô.
“Lần đầu tiên em thấy cả chọc tới còn gì để như .” Diễm Tinh gật đầu, khách sáo thành tiếng.
“Em vui là .” Tần Phong xoa xoa hai má cô ôm Diễm Tinh lên giường.
“Nghỉ một chút , em mới khỏi. Lại máy bay, vẫn nên ngủ một chút, sẽ khó chịu.” Giọng trầm ấm nhu hòa, Diễm Tinh trong n.g.ự.c , cảm thấy yên bình, lát liền chìm giấc ngủ.