“Không .” Diễm Tinh mỉm .
“Cha và tới kiểm tra một chút.”
“Làm phiền bác sĩ Cẩm và chị .”
“Không gì. Để giúp cháu kiểm tra một chút.” Cha Cẩm tiến lên bắt đầu cởi băng tay của Diễm Tinh bôi thuốc. Sau đó kiểm tra phần não bộ cho Diễm Tinh một lượt.
Nhìn thấy vết cắt sâu trong lòng bàn tay cùng ngón tay của Diễm Tinh, đáy mắt Tần Phong trầm xuống một chút, khí tức cũng bắt đầu lạnh . Bác sĩ Cẩm đang giúp Diễm Tinh bôi thuốc, bỗng nhiên cảm thấy gáy lạnh toát, một trận da gà nổi lên.
Lúc , bác sĩ Cẩm và Cẩm Trúc khi kiểm tra cho Diễm Tinh một lượt xong liền nhanh chóng rời khỏi. Vì Diễm Tinh còn vết thương ở bụng và hông, cho nên phần việc Cẩm Trúc sẽ bôi thuốc giúp cô.
Đến khi xong việc, Cẩm Trúc nhanh chóng cầm đồ dùng cùng thuốc bôi bên ngoài. Giống như tông cửa xong . Ra đến ngoài cô thở một : “Cha, cha đừng để Phong ca ở bên trong phòng nữa. Con ánh mắt của Phong ca dọa sắp ngất đến nơi . Nhất là khi thấy vết đ.â.m của Diễm Tinh, con cảm giác ánh mắt đó thể g.i.ế.c c.h.ế.t luôn đấy.”
“Cha cũng cảm thấy .” Cha Cẩm đẩy gọng kính, cũng âm thầm thở một .
“Anh vẻ mặt khủng bố như , dọa họ sợ .” Diễm Tinh sắc mặt tối sầm của Tần Phong, nhẹ .
“Ngu Tư Vũ, bà chết.” Hồi , cô thấy khóe môi Tần Phong nâng lên nụ c.h.ế.t chóc. Bỗng nhiên cô nhớ câu phu nhân Rishima lúc nãy. Sợ rằng điều Ngu Tư Vũ hối hận nhất bây giờ chính là con d.a.o n.g.ự.c bà đ.â.m lệch .
Tiểu Mỹ trong phòng giam, khi tin Diễm Tinh tỉnh. Cả ngã xuống, ánh mắt giấu nổi vẻ vui mừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-toi-tro-thanh-trum/chuong-460.html.]
“Lão đại , vì chủ mẫu tỉnh nên tính mạng của hai bảo đảm. Có điều, tội thất trách thể tha, ngày mai tới từ đường nhận 30 gậy , đó tới cửa phòng chủ mẫu và lão đại 1 ngày để chuộc .” Jason Tiểu Mỹ và Devil, dù cảm thấy chút đành lòng nhưng cũng thể khác. Hình phạt đối với họ, là đặc ân lớn .
“Thuộc hạ tình nguyện chịu phạt. Cảm tạ lão đại và chủ mẫu tha mạng.” Tiểu Mỹ và Devil cúi đầu cung kính . Trong giọng hề bất kì nửa điểm bất mãn.
Tối đó, vẫn như thường ngày, Tần Phong đu nằn cạnh Diễm Tinh, nhưng hề ngủ. Ánh mắt vẫn đưng cô, hề lơ là dù một chút. Chỉ là ngờ rằng, tới nửa đêm bỗng nhiên Diễm Tinh tỉnh .
Cô mơ mơ màng màng mở mắt. Khi thấy bên cạnh vẫn ngủ, mày nhíu . Hôm nay cô Jason Phong mấy ngày nay ngủ nghỉ đàng hoàng. Nhìn mắt đầy tơ máu, cũng lâu nghỉ ngơi thoải mái.
Mà Tần Phong cái nhíu mày nghĩ rằng cô đau, ngay lập tức bật đèn, nét mặt căng thẳng: “Em ? Bị đau ?”
Diễm Tinh , lắc đầu: “Không, chỉ là em chút khát.”
“Anh lấy nước cho em.” Tần Phong cô chỉ khát nước mà thôi thì thở một dậy lấy nước cho Diễm Tinh. Sau khi giúp cô uống nước xong, xuống bên cạnh Diễm Tinh.
Diễm Tinh đàn ông vẫn đang mở mắt , cô liền mỉm đưa tay lên chạm mặt : “Anh ngủ , em như ?”
“Đợi em ngủ sẽ ngủ, em .” Tần Phong cầm lấy tay cô hôn lên lòng bàn tay cô một cái, nhu hòa .
Diễm Tinh một hồi đó mới đưa tay lên che tầm mắt Tần Phong.
“Phong, em , em tỉnh . Anh đừng lo, chợp mắt một chút .” Giọng của cô gái ngọt ngọt nhẹ nhàng, trấn an Tần Phong. Lúc nãy, khi Tần Phong vẫn ngủ, cô hiểu đang gì. Phong sợ cô như mấy hôm , ngủ là cứ như ngủ nên mới canh chừng cô.
Nghe thấy giọng của cô tảng đá trong lòng Tần Phong cũng dần buông xuống, mắt đằng tay Diễm Tinh cũng nhắm . Một tay đưa lên nắm lấy bàn tay đang chắn mắt của Diễm Tinh bao bọc thật chặt trong lòng bàn tay to lớn của : “Được, cùng em ngủ.”