Diễm Tinh Diệu An như , thật sự đau lòng cũng cảm thấy .
“Thôi, tớ trách nữa. Chuyện ở đây, hãy cứ yên tâm giao cho tớ nhé. Cậu…yên tâm mà tới với hai bác cùng Nhu Nhi . Chúng … , vẫn sẽ gặp mà, đúng .” Diệu An mỉm , đưa tay lên lau giọt nước mắt lăn má “cô” thêm một lát ngoài.
Sau đó Diễm Tinh thấy bước , là hai trai của cô. Hai trai vốn mạnh mẽ hiện tại giường của “cô” thật yếu đuối.
“A Tinh… em ngốc như ? Em bảo hai thế nào đây!” Tuấn Khải em gái vẫn luôn thương yêu hiện tại đó, nước mắt tự chủ rơi xuống. Hai trai cô nhiều, chỉ lặng nơi đó “cô”.
“Anh cả, hai, là A Tinh với các . A Tinh khi đó đủ can đảm để đối diện với các . Vì em mà cha như , em…” Diễm Tinh một bên ở đây cũng , dù hai trai đằng sẽ thấy giọng của nhưng vẫn những lời .
Lúc , Tần Phong từ bên ngoài tiến . Hắn hiện tại dáng vẻ thật sự mệt mỏi, ánh mắt “cô” giường Diễm Tinh quen thuộc. Đây là ánh mắt Tần Phong vẫn cô ở kiếp mà. Vậy là kiếp , Tần Phong cũng tình cảm với cô ?
“Khải Nhi, em ngoài , để cùng Tần Phong chuyện một chút.” Anh cả lúc mới lên tiếng.
Đến lúc trong phòng chỉ còn cả và Tần Phong, cả mới : “Lưu Hạo đó?”
“Chết !” Tần Phong ánh mắt vẫn rời khỏi “cô” ngữ khí lạnh băng.
“Triệu Đức Hải, giao cho !” Anh cả cô gật đầu tiếp.
“Được.”
“Chuyện của Triệu thị, thật sự cảm ơn . ngờ rằng Triệu Đức Hải là loại . Cũng cảm ơn đưa và Khải Nhi ngoài. Chuyện còn , để giải quyết .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-toi-tro-thanh-trum/chuong-418.html.]
Diễm Tinh lúc cũng hiểu một chút. Hóa , Tần Phong là cứu cả và hai ngoài.
“Phong… thích em ?” Hạo Hiên em gái giường , bỗng nhiên hỏi.
Tần Phong trả lời, ánh mắt vẫn chăm chú một điểm duy nhất.
“Cậu ở chuyện với em .” Hạo Hiên thấy thở dài một đó bước bên ngoài.
“Phong…” Diễm Tinh Tần Phong bất giác gọi một tiếng. Cô đưa tay chạm , nhưng chỉ thể nắm trống.
Tần Phong vươn tay sờ lên vị trí gương mặt cô tấm kính ánh mắt đau xót thể nào tả xiết, mãi lâu Diễm Tinh mới giọng của : “Anh trai em đúng, thích em. từ lâu chú ý tới em, nụ của em . Giống như ánh mặt trời chiếu sáng thế giới u ám của . tiến tới gần em. cô gái để ý bước vũng bùn u ám . thấy em luôn hạnh phúc như . Em nên ánh mắt trời rực rỡ chứ nơi địa ngục tăm tối. Vì , cật lực tránh xa em. Cũng tránh xa hết những tin tức liên quan đến em. Vì , khi tin tức em yêu một ai đấy, chắc chắn sẽ phát điên mà tìm tới đó.” Một giọt nước mắt nóng hổi rơi lớp kính .
“ mà bây giờ, hối hận . Nếu em ánh mặt trời sẽ đau khổ tới như . Chẳng thà bất chấp tất cả kéo em tới bên cạnh . Dù ở nơi địa ngục tăm tối vẫn thể bảo vệ em đôi cánh của , sẽ một ai thể tổn thương em. Là sai !”
Diễm Tinh một bên, hai hàng nước mắt nhịn mà cứ tuôn .
Diễm Tinh mang theo cảm xúc khó thành lời chứng kiến tang lễ của bản diễn . Cứ nghĩ rằng bản cô sẽ như tan biến trong trung nhưng .
Không gian xung quanh cô đổi, cô thấy bản ở trong một gian phòng tăm tối. Nơi đây, chỉ ánh sáng mờ ảo từ một chiếc đèn bàn tỏa . Cô thấy bóng dáng một đàn ông đang ghế sofa. Khi tiến tới gần cô mới nhận , là Tần Phong, tay còn đang cầm một thứ gì đó. Diễm Tinh tới gần một chút đang gì mà chăm chú tới , hóa chính là ảnh của cô. Cô trong ảnh đang mỉm thật tươi. Và Diễm Tinh thấy Tần Phong hình như cũng đang theo “cô” trong bức ảnh.
Diễm Tinh yên lặng bên cạnh , cô Tần Phong. Như khảm hết hình ảnh của trong trí nhớ của . Hồi lâu tiếng chuông điện thoại vang lên. Tần Phong nhận điện thoại, vì trong căn phòng vô cùng yên tĩnh, cho nên dù trực tiếp nhưng Diễm Tinh vẫn thể đầu dây bên gì. Người đó : “Triệu Đức Hải c.h.ế.t !”