Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Tôi Trở Thành Trùm - Chương 254

Cập nhật lúc: 2025-06-28 14:01:19
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mà người đang quỳ dưới đất khi thấy người đến là Mạn Nhu, cả người liền mềm nhũn không tự chủ được run rẩy. Cô ta lắp bắp gọi: "Tiểu...tiểu thư!"

 

"Ừ, thấy tối không chết, có phải cô thất vọng lắm hay không?" Mạn Nhu bình thản nói.

 

Cô gái tên Nhật Hà quỳ rạp xuống đất, đầu cúi gằm: "Tôi đã phản bội lại tiểu thư. Tôi tình nguyện chịu phạt." Trong mắt cô ta là một mảng khổ sở cùng hối lỗi.

 

"Lý do là gì?" Mạn Nhu nhìn cô gái trước mặt trầm ngâm một lúc rồi mới cất lời.

 

"Tôi bị ép buộc. Ngày đó, Chu Thiên Ân tìm đến tôi, nói rằng nếu tôi không nghe lời cô ta vậy cô ta sẽ bắt em trai tôi đi. Nhưng tôi thật sự không biết mục đích của cô ta là muốn hại tiểu thư. Tôi chỉ nghĩ cùng lắm cô ta gặp tiểu thư nói vài câu, như vậy nên tôi mới dám..." Nhật Hà khóc kể.

 

Diệu An nãy giờ vẫn đứng yên một chỗ, nhịn không được cười khẩy một tiếng: "Cô nói hay lắm. Vậy sao lúc đó cô không báo ngay cho Nhu Nhi. Chỉ cần cô nói ra, Nhu Nhi còn không có cách bảo vệ cho cô và em trai cô sao?"

 

"Nhật Hà, cô có biết lý do này có bao nhiêu vụng về hay không?" Mạn Nhu nhìn cô gái trước mắt, giọng nói mang theo sự thất vọng.

 

Nhật Hà lập tức im miệng. Khóe mắt đỏ ửng, sau đó bật cười thành tiếng. Tiếng cười thê lương mà chua chát rồi cô ta nhìn Mạn Nhu: "Đúng, ngay từ đầu tôi đã căm ghét cô. Căm ghét cô đến tột độ. Tôi tìm cách tiếp cận cô, thân thiết với cô chỉ là muốn tìm thời cơ thích hợp mà ra tay thôi!"

 

"Cuối cùng cô cũng chịu nói thật rồi." Mạn Nhu mỉm cười, nụ cười này rất tươi, lại cũng rất lạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-toi-tro-thanh-trum/chuong-254.html.]

 

"Đúng, tôi căm ghét cô. Ngay từ đầu mục đích của tôi tiếp cận cô chính là muốn trả thù. Tôi căm hận cả nhà cô. Cô có biết không? Mẹ tôi và cha cô từng là thanh mai trúc mã. Bà ấy hết lòng với cha cô. Là một tiểu thư cành vàng lá ngọc được nâng trên tay, cuối cùng lại bị chính cha cô đẩy vào con đường nghèo túng vất vả. Mà cô có biết lý do vì sao cha cô lại làm thế không? Tất cả đều do mẹ cô! Cô có biết hiện tại bà ấy sống thế nào không? Biết không? Tôi hận, rất hận các người. Tôi muốn mẹ cô phải cảm nhận được nỗi đau gấp trăm lần mẹ tôi. Phải nhìn đứa con gái duy nhất c.h.ế.t trước mặt mình, nhìn thấy những thứ mình yêu quý bị phá hủy!" Mắt cô ta đỏ ngầu hướng Mạn Nhu hét lên. Nhật Hà cứ ngỡ khi nghe thấy tin này, cô gái trước mặt mình sẽ kinh ngạc, lo sợ, tức giận hoặc là áy náy. Nhưng không, cô gái ấy giống như không quan tâm đến lời nói của cô ta. Thản nhiên ngồi trên cao nhìn cô ta gào khóc, một chút biểu cảm cũng không có. Làm cho cô ta cảm thấy hiện tại mình nhục nhã bao nhiêu, giống như một tên hề nhảy nhót, lại chẳng có ai thèm quan tâm đến.

 

"Cô có phản ứng như vậy là sao?" Nhật Hà gằn giọng.

 

"Cô muốn tôi phải làm sao?" Mạn Nhu bình tĩnh hỏi lại.

 

"Khóc? Tức giận đánh cô? Hay xin lỗi cô?" Mạn Nhu hỏi tiếp.

 

Nhật Hà nhất thời không biết nói gì. Cô ta nhìn cô gái trước mắt, gương mặt cô vẫn như vậy, nhưng khí chất trên người lại hoàn toàn khác. Ngày trước Mạn Nhu là cô gái có gương mặt tươi cười giống như nắng xuân, luôn thân thiện với mọi người. Bất kể ai gặp cô cũng cảm giác rất thoải mái. Nhưng cô gái hiện tại trên người khí chất lại khác hẳn. Cô giấu đi gương mặt luôn tươi cười, thay vào đó là vẻ mặt vô cảm, cùng với quý khí từ từ phát ra. Thời điểm này cô lại rất giống những vị tiểu thư được sinh ra trong hào môn, cao quý, sang trọng.

 

"Tôi cũng đã biết lý do rồi, không muốn ở lại đây nói thêm nữa. Nể tình cô ở bên cạnh tôi từng đấy năm, từ nay về sau, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa." Mạn Nhu nói xong liền quay sáng Diệu An và Diễm Tinh: "A Tinh, An An, chúng ta đi thôi, tớ không muốn ở đây nữa."

 

Diệu An và Diễm Tinh đồng thời cong môi cười rồi giúp đỡ Mạn Nhu lên xe. Khi cô lên xe xong, Diễm Tinh mới quay sang Diệu An nói: "Cậu cùng Nhu Nhi đi trước một đoạn, gặp nhau ở đường lớn phía trước, tớ ở lại sắp xếp một chút."

 

"Được!" Diệu An gật đầu, liếc mắt sang Nhật Hà một cái. Trong một tích tắc, hai cô gái đã trao đổi xong một chuyện nào đó, mặc dù cả hai người đều không nói với nhau lời nào.

Loading...