"Cô...cứu tôi." Chu Thiên Tâm không phải người quá ngốc, sau khi suy nghĩ xong cũng đoán được phần nào, cô ta không tin nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt.
"Có thể nói đúng cũng có thể nói không đúng." Diễm Tinh gật gù.
"Đúng là tôi cứu cô, nhưng mục đích của tôi không đơn thuần như vậy." Cô nói tiếp.
"Cô có biết được ngày đó, ai muốn hại c.h.ế.t cô không?" Diễm Tinh thản nhiên hỏi.
"Chu Thiên Ân! Chỉ có cô ta mới dám làm những chuyện như vậy!" Chu Thiên Tâm nghiến răng nói.
"Đúng vậy, là cô ta. Tôi và cô có cùng chung kẻ thù, nên tôi muốn thương lượng với cô vài chuyện." Diễm Tinh thấy Chu Thiên Tâm đã hiểu ra vấn đề cũng chẳng muốn vòng vo nữa mà đi thẳng vào trọng tâm.
Chu Thiên Tâm cảnh giác nhìn người trước mặt. Không ngay lập tức trả lời mà như đang muốn suy nghĩ xem rốt cuộc người này có ý đồ gì.
Diễm Tinh nhìn biểu cảm của Chu Thiên Tâm, cười nhẹ: "Tôi điều tra ra chuyện của bạn tôi có liên quan đến Chu Thiên Ân. Ngày đó tôi vào viện thăm Nhu Nhi, vừa lúc bắt gặp mấy người nhốn nháo trước cửa bệnh viện. Sau đó tôi nghe ngóng được chuyện của cô và Thẩm Tử Mặc. Biết rằng Chu Thiên Ân sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô, nhưng lúc đó cô đã ra nước ngoài. Sau đó tôi thuê người đến nơi của cô, đáng tiếc vẫn chậm một bước để Chu Thiên Ân nắm được ưu thế. Cho nên mục đích tôi tới đây, chính là muốn cô giúp tôi trừng trị cô ta, cũng là trả thù cho cô, vụ này cô không lỗ chứ?" Diễm Tinh nói, trong lời nói của cô nửa thật nửa giả. Với người đầu óc có hạn như Chu Thiên Tâm, chắc chắn sẽ không nhìn ra điểm khác thường.
Thấy Chu Thiên Tâm vẫn còn suy nghĩ, Diễm Tinh lại nhẹ nhàng nói: "Thử nghĩ xem, sau khi Chu Thiên Ân ngã đài. Cô sẽ là đứa cháu duy nhất của ông nội cô. Lợi, hại thế nào, cô tự suy nghĩ kỹ đi."
"Tôi sẽ giúp cô, nhưng cô có thể đảm bảo rằng sau khi xong chuyện cô không ngay lập tức loại bỏ tôi để bịt miệng chứ?" Chu Thiên Tâm đúng là bị lời nói này mê hoặc. Từ nhỏ đến lớn, Chu Thiên Ân luôn dành nổi bật với cô ta. Cô ta cố gắng học tập, đạt thành tích tốt nhưng lại không bằng một người lúc nào cũng nhờ vào quan hệ như Chu Thiên Ân, cô ta không cam tâm.
"Tôi không phải kẻ tiểu nhân bỉ ổi như Chu Thiên Ân. Nếu cô không động đến tôi, tôi cũng sẽ không động đến cô, chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Nhưng nếu cô có ý nghĩ khác thường, thì cũng đừng trách tôi ra tay tàn độc. Còn nếu cô chịu thỏa hiệp, tôi sẽ có cách đưa cô lên làm vị tiểu thư được sủng ái bậc nhất Chu gia." Diễm Tinh bật cười một tiếng nhàn nhạt nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-toi-tro-thanh-trum/chuong-252.html.]
"Được, chúng ta lần này hợp tác. Tôi cũng hứa với cô, chuyện ngày hôm nay, về sau một chữ cũng không nhắc lại." Chu Thiên Tâm nghe cô nói vậy, cũng gật đầu nói. Cô ta biết vị Triệu tiểu thư này không phải người đơn giản. Nhưng cô ta nếu giờ có thoát ra ngoài cũng chết, ở lại đây cũng không khá hơn được. Sao không liều một phen, dù sao cũng đã chạm một chân vào cửa tử, còn có cái gì tệ hơn nữa đâu. Cô ta đánh cược vào người con gái trước mắt này.
"Tốt." Diễm Tinh mỉm cười gật đầu một cái.
"Nhưng về sau, nhỡ có người nghi ngờ thì sao?" Chu Thiên Tâm nói.
"Cô bị đuổi gϊếŧ là thật, xe lao xuống vực là thật, bị thương cũng là thật. Nếu không phải cô may mắn, e là giờ này cô đã đúng như mong muốn của Chu Thiên Ân. Ai còn dám nghi ngờ cô đây."
"Cũng đúng. Vậy tiếp theo tôi nên làm gì?" Chu Thiên Tâm yên lòng gật đầu.
"Tối hôm qua bên Chu gia truyền ra tin tức vị Chu tiểu thư chi thứ 2 của Chu gia không may mắn gặp tai nạn đã qua đời. Nhưng chưa tìm thấy thi thể. Tôi đã gửi một chút bằng chứng cho bên truyền thông, để họ thổi phồng chuyện này lên. Cô tạm thời đừng xuất đầu lộ diện, đến thời điểm thích hợp, sẽ để cô ra sân. Khoảng thời gian này, tôi sẽ đưa cô đến nơi của tôi, cô hiện tại bị thương, tĩnh dưỡng một chút đã." Diễm Tinh đem sắp xếp của mình nói ra. Chu Thiên Tâm đương nhiên nghe theo an bài của cô, ngay lập tức gật đầu đồng ý.
Diễm Tinh thấy chuyện cần nói đã nói xong, cũng không cần thiết phải ở lại đây nữa. Nói Chu Thiên Tâm chú ý sức khỏe một chút rồi cũng ra bên ngoài. Cửa vừa mở ra, đập vào mắt cô là khuôn mặt tuấn mỹ nhưng lạnh lùng. Diễm Tinh bị Tần Phong làm giật mình suýt chút nữa hét thành tiếng. Cô liền giơ tay đẩy Tần Phong đứng xa cửa ra một chút, rồi mới đóng cửa lại. Sau khi làm xong việc, cô mới ai oán nói: "Phong ca ca, anh có vẻ rất thích hù dọa người khác."
"Từ trước tới nay anh chưa từng dọa người. Nếu khiến anh không vui, anh lập tức cho bọn họ xuống địa ngục, khỏi cần nhiều lời." Tần Phong bình thản đáp.
"Được rồi, được rồi. Chúng ta đi thôi, việc ở bên này xong rồi." Diễm Tinh không muốn nói về đề tài này nữa liền kéo hắn ra bên ngoài.
"Phong ca ca, cái người mà em nhờ anh giữ hộ, hiện tại vẫn ở đây chứ?" Đi được một đoạn, Diễm Tinh bỗng đưng bước quay đầu nhìn Tần Phong.
"Ừ, vẫn ở đây." Tần Phong gật đầu.
"Em muốn đem cô ta đến một nơi." Diễm Tinh cười nhẹ nói.