Diệu An trong lòng thầm khinh thường. Thảo nào Chu gia bị nói là trọc phú. Quả nhiên là hạng người không có đầu óc.
"Chú Chu, chú nói vậy chúng cháu thật ngại quá, chú cứ gọi như bình thường là được rồi ạ." Diễm Tinh theo lời của ông ta ngồi xuống ghế, cười nói.
"Vậy chú cũng không khách sáo nữa, các cháu đến thăm Ân Ân chú cảm thấy rất vui. Các cháu uống nước đi."
"Chu tiểu thư chắc bị thương nặng ạ, cháu thấy sắc mặt của cậu ấy không tốt lắm." Diễm Tinh mềm mỏng nói, mắt khẽ liếc qua người con gái đang nằm trên giường.
"Có chút chuyện thôi. Hai cháu cứ ở đây trò chuyện với Ân Ân nhé, chú với cô còn có việc." Cha Chu và mẹ Chu vốn không biết những chuyện Chu Thiên Ân đã làm. Ngày đó chỉ biết khi nghe tin Thẩm Tử Mặc cùng Chu Thiên Ân qua lại thì đã chia tay với Mạn Nhu được một thời gian. Cho nên chỉ nghĩ hai người họ không hợp nhau nên chia tay, rồi Thẩm Tử Mặc yêu Chu Thiên Ân. Lại không ghì đến trong đấy có nhiều chuyện phức tạp. Hiện tại thấy Diễm Tinh và An An đến thăm hỏi nên cũng không nghĩ quá nhiều, cha Chu còn muốn giúp bọn họ cùng con gái tạo mối quan hệ tốt để về sau có gì còn nhờ vả được. Còn về phần mẹ Chu, bà ta luôn ở nhà cho nên càng không biết gì những việc như vậy, lại nghĩ hai người các cô đến thăm con gái, nghĩ rằng có người nói chuyện để con gái đỡ buồn cũng tốt cho nên bà ta cũng không phản đối.
Diệu An cười: "Cô chú có việc thì cứ đi đi ạ. Bọn cháu nói chuyện với Thiên Ân là được rồi." Lời nói này của cô rất nhẹ nhàng, nhưng lọt vài tai ai đó lại khiến da gà nổi hết lên.
Cha mạ Chu đi ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại ba người. Diễm Tinh vẻ mặt tươi cười đi đến giường bệnh của Chu Thiên Ân, ngồi xuống ghế đặt bên cạnh, nhẹ giong nói: "Chu tiểu thư không biết trong người thế nào?" Tầm mắt cô như có như không dừng trên bụng của Chu Thiên Ân, vẻ mặt vẫn tươi cười dịu dàng.
"Nhìn Chu tiểu thư như vậy, e là không có chuyện gì nhiều đâu." Diệu An cười cười kéo chiếc ghế bên cạnh Diễm Tinh ra ngồi xuống, lại nói tiếp: "Chỉ là chuyện này quả nhiên bất ngờ. Lại không ngờ rằng em họ của Chu tiểu thư có thể làm ra chuyện đó. Tôi nghe xong cũng đã rất hoảng sợ đó."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-toi-tro-thanh-trum/chuong-225.html.]
"Đúng vậy đấy. Chu tiểu thư, hiện tại cô đã hiểu được cảm giác của Nhu Nhi nhà chúng tôi chưa?" Diễm Tinh bắt chéo chân, tay chơi đùa quai túi của mình ý cười thản nhiên hỏi.
"Các cô nói vậy là có ý gì?" Chu Thiên Ân nhìn hai người trước mắt nghiến răng nói.
"Không có ý gì cả. Chỉ là tò mò không biết ngày đó Chu tiểu thư bỏ nhiều công sức đem Thẩm thiếu đến bên cạnh, hiện tại lại có cảm giác gì mà thôi." Diệu An nhún vai nói.
"Chu tiểu thư quá nhạy cảm rồi." Diệu An quay đầu nhìn Diễm Tinh, hơi lắc đầu, giọng điệu giống như rất thương tiếc.
"Ây da, xin lỗi, tôi nói nhầm rồi. Chu tiểu thư sao có thể hiểu được cảm giác của Nhu Nhi chứ." Ánh mắt Diễm Tinh lướt qua một lần từ trên xuống dưới Chu Thiên Ân, đáy mắt cô dần dần trở nên lạnh lẽo. Một câu hai ý tiếp tục nói ra: "Chu tiểu thư cùng lắm chỉ là mất đi đứa bé, về sau còn có thể có lại nhưng Nhu Nhi nhà chúng tôi...còn suýt mất cả mạng." Từng câu từng chữ của Diễm Tinh như một cái búa đánh mạnh vào lòng Chu Thiên Ân. Cô ta hốt hoảng nói: "Tôi không có liên quan gì đến chuyện đấy hết!" Câu vừa rồi của Diễm Tinh giống như muốn nói cô ta đáng lẽ phải giống như Giản Mạn Nhu hiện tại. Ý nghĩ này khiến Chu Thiên Ân sống lưng lạnh toát.
"Chúng tôi cũng đâu có nói cô có liên quan đâu, chỉ đang tâm sự với cô một chút thôi mà. Cô đừng căng thẳng như vậy. Mới sinh non xong, nếu tức giận hay lo sợ, về sau sẽ khó có con lại lắm đấy." Diệu An cầm tay Chu Thiên Ân vuốt ve, nhưng ánh mắt cô lại không có chút độ ấm.
Chu Thiên Ân cảm giác như trên tay mình có một con rắn độc đang từ từ quấn lấy, lo sợ hất tay Diệu An ra, cố gắng bình tĩnh nói: "Các cô đến thăm bệnh xong rồi thi đi di, tôi còn muốn nghỉ ngơi, không muốn ở đây nói nhảm cùng các cô."
Diễm Tinh và Diệu An đồng thời nhếch môi, cả hai cô đứng dậy, Diễm Tinh nói: "Nếu Chu tiểu thư thấy mệt vậy chúng tôi về trước. Tĩnh dưỡng cho thật khỏe, ngày cô ra viện chúng tôi sẽ tặng quà cho cô. Vậy nhé, chúng tôi đi đây."