Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Tôi Trở Thành Trùm - Chương 223

Cập nhật lúc: 2025-06-18 12:34:37
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Tiểu thư, đứa bé trong bụng Chu Thiên Ân không còn nữa ạ." Tiểu Mỹ từ bên ngoài đi vào nói với Diễm Tinh.

 

Nghe tin này, Diễm Tinh nhướng mày, cô nhìn sang Nhu Nhi, gật đầu nói với Tiểu Mỹ: "Em biết rồi."

 

Tiểu Mỹ rất nhanh liền lùi ra bên ngoài.

 

"Cậu thấy bọn tớ quá nặng tay?" Diễm Tinh hỏi.

 

Mạn Nhu lắc đầu cười nhẹ: "Không, đứa bé mất là do cô ta không cẩn thận, không liên quan tới các cậu."

 

Diệu An và Diễm Tinh nhìn nhau, không nói lời nào.

 

"Cậu biết là bọn tớ có nghĩ tới việc này, mà vẫn không trách bọn tớ sao?" Diệu An lên tiếng. Đúng vậy, cô và A Tinh đều đã dự đoán trước. Với tính cách của Chu Thiên Ân, nếu như nhìn thấy cảnh đó sao có thể không nổi điên. Mà cô ta một khi nổi điên, cái gì cũng quên, rất dễ mắc sai lầm. Cô và A Tinh biết vậy nhưng vẫn làm, cô tin chắc Nhu Nhi cũng biết điều đó. Từ trước đến nay Nhu Nhi nhìn bên ngoài đanh đá như vậy thôi nhưng tâm tư rất tốt, hiện tại lại không trách các cô sao?

 

"Tớ không giống như ngày xưa nữa rồi." Mạn Nhu thản nhiên nói.

 

"Mà ở trên một phương diện nào đó, đứa bé đó đang được các cậu cứu giúp mới đúng. Nếu đứa trẻ đó ở trên đời hẳn sẽ rất khổ sở. Các cậu giúp nó thoát khỏi hai người đó, lại giúp nó có thể đầu thai vào một nhà tốt hơn, sao có thể trách các cậu được. Huống hồ, nếu giây phút đó Chu Thiên Ân nghĩ đến đứa con trong bụng dù chỉ một chút, cũng sẽ không thành ra như vậy. Chung quy lại, mọi chuyện đều do cô ta ngu ngốc mà ra, tớ có gì phải bận thâm chứ." Mạn Nhu vuốt ve chỗ da bị bong tróc hiện tại đã đóng vảy cứng trên tay, vô cảm nói.

 

"Cậu không để ý là tốt rồi." Diệu An gật đầu nói.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-toi-tro-thanh-trum/chuong-223.html.]

"Sau chuyện vừa rồi, suy nghĩ của tớ cũng khác, mà tính tình cũng khác. Các cậu yên tâm, tớ luôn đứng về phía các cậu, giống như các cậu lúc nào cũng luôn đứng về phía tớ." Mạn Nhu nhìn hai người bạn của mình, chân thành nói. Có hai người bạn tốt như vậy, luôn luôn suy nghĩ cho cô. Thậm chí chỉ vì trả thù cho cô mà làm đến bước này, cô còn có gì để trách cứ chứ. Thiện tâm ư...cô chỉ dành cho những người quan tâm đến cô, còn những người khác ra sao thì liên quan gì tới cô chứ.

 

Đợi đến khi Diễm Tinh và Diệu An đi về cũng đã khuya. Diễm Tinh và Diệu An đi thang máy riêng dành cho người của Giản thị, trong thang máy Diệu An thở dài: "Nhu Nhi bị chuyện vừa rồi kí©h thí©ɧ, đến tính tình cũng đã thay đổi phần nào."

 

Diễm Tinh gật đầu, dừng một chút rồi cô nói: "Nhưng điều đó chưa hẳn đã là chuyện xấu. Nhu Nhi cũng nên biết thế giới này có bao nhiêu khắc nghiệt, như vậy về sau mới có thể bảo vệ tốt lấy bản thân mình. Tính tình ngày trước của cậu ấy không hợp sống ở nơi nguy hiểm lúc nào cũng rình rập như ở đây. Chỉ khi cậu ấy mạnh mẽ mới không bị bắt nạt. Tớ và cậu dù thế nào thì cũng không thể bảo vệ cậu ấy suốt đời được, cậu ấy phải tự học cách mạnh mẽ thôi." Đôi mắt trong vắt của cô hiện lên vẻ ảm đạm hiếm có. Trong thế giới hào nhoáng này, chiêu trò bẩn thỉu có ít gì đâu. Ngày hôm nay là Chu Thiên Ân, vậy sau này còn người khác. Nơi đây không hề thiếu trò bẩn hại người được ngụy trang một cách khéo léo dưới vỏ bọc đẹp đẽ. Nhu Nhi nên học được cách tàn nhẫn thì mới có thể sống yên ổn được, bi kịch kiếp trước cũng sẽ không lặp lại với cậu ấy.

 

Diệu An nghe Diễm Tinh nói vậy gật đầu tán thành. Nơi đây làm gì chứa chấp những người thiện lương chứ. Cho dù có thiện tâm thật sự cũng bị mài mòn đến m.á.u lạnh mà thôi. Nhu Nhi may mắn là còn có thể sống sót, may mắn hơn những người đã từng bị hại mất mạng nhiều lắm.

 

Diễm Tinh và Diệu An lúc đầu định đến xem Chu Thiên Ân, nghe tin cô ta chưa tỉnh dậy hai cô cũng không có hứng đến nhìn bản mặt của cô ta cho nên các cô cũng không vội mà về nhà.

 

Mạn Nhu nằm trên giường bệnh, nhớ lại chuyện mà Diệu An và Diễm Tinh vừa kể, trong lòng cố lắm cũng không dậy lên nổi một gợn sóng. Mạn Nhu cười một tiếng lẩm bẩm: "Mình đúng là thay đổi rồi." Nói xong cô nhắm mắt, đi vào giấc ngủ trong thoải mái. Hiện tại, cô đối với Thẩm Tử Mặc thật sự không còn tình cảm gì nữa rồi.

 

Thẩm Tử Mặc ở bên ngoài không biết nghĩ đến gì, bước chân từng bước đi lên phòng bênh của Mạn Nhu. Anh ta đứng ở đầu hành lang, không nhúc nhích chỉ nhìn về cửa phòng của Mạn Nhu như vậy.

 

Đến khi Thẩm Tử Mặc định nhấc chân bước tiếp thì một giọng nói nam tính từ đằng sau anh ta vang lên: "Tôi mà là anh, thì tôi sẽ không tiếp tục gặp cô ấy đâu."

 

Không biết Tuấn Khải đã đứng sau anh ta từ lúc nào. Anh dựa người vào bức tường gần đó, mắt đen hơi híp lại, lạnh lùng nhìn người trước mặt.

 

"Không phải chuyện của anh!" Thẩm Tử Mặc nhíu mày nhìn Tuấn Khải rồi anh ta định quay người rời đi.

 

"Anh nên lo cho Thẩm Thị thật tốt, không nên phí sức ở nơi đây. Tôi chỉ cảnh cáo lần này mà thôi, đừng để tôi thấy anh xuất hiện ở đây thêm một lần nào nữa." Tuấn Khải nhếch môi, nhàn nhã lướt qua Thẩm Tử Mặc, đê r lại câu nói lạnh băng. Sau đó Thẩm Tử Mặc thấy anh đẩy cửa phòng bênh của Mạn Nhu ra, ngang nhiên đi vào bên trong mà vệ sĩ ở ngoài không ngăn lại chút nào.

 

Thẩn Tử Mặc nghiến răng, mắt nhìn chằm chằm nơi cánh cửa đang đóng chặt, bàn tay anh ta cuộn vào, siết chặt khiến gân xanh nổi lên, nhìn một lúc rồi anh ta xoay người bỏ đi. Hóa ra chuyện của Thẩm Thị dạo gần đây là do vị Triệu nhị thiếu này động tay!

Loading...