Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Tôi Trở Thành Trùm - Chương 214

Cập nhật lúc: 2025-06-16 13:54:11
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô biết hắn không bao giờ nói suông, hắn đã nói vậy tức là hắn sẽ làm.

 

Hôm nay hắn đem tất cả mọi chuyện nói với cô, vậy thì cô còn đường thoát nữa không?

"Tinh Nhi, đời này Tần Phong tôi chỉ muốn một mình em." Tần Phong vẫn vuốt sống lưng cô, lời nói như tuyên thệ.

Hắn nói xong câu này cũng không tiếp tục nói gì nữa, để cô ngồi yên suy nghĩ, tay hắn đã chuyển lên vuốt tóc cô.

 

Một tay đặt lên cửa sổ vừa hé mở gõ hai tiếng.

 

Lái xe bên ngoài nghe được hiệu lệnh của Tần Phong thì nhanh chóng vào trong xe, khởi động xe chạy đi.

 

Trước khi đi anh còn rất tinh tế kéo màn chắn lên, hai tai người lái xe lúc này đã đỏ ửng.

 

Anh không cố ý, mà là hình ảnh kia quá chói mắt, anh muốn không thấy cũng không được.

 

Thiếu gia ôm cô gái vào trong ngực, động tác dịu dàng ôn nhu, anh ta nào dám nhìn nhiều chứ.

Diễm Tinh từ trong suy nghĩ hồi thần lại, lập tức ngồi thẳng dậy, tay nắm vạt áo của Tần Phong, gấp gáp nói: "Phong ca ca, anh đưa em đi đâu?"

"Đến Trừng Viên.

 

Giờ này muộn rồi, em không muốn làm phiền cha mẹ em chứ?" Tần Phong dùng sức ôm chặt eo cô thêm một chút, lười biếng nói.

 

"Không phải, họ thấy em không về, sẽ lo lắng." Diễm Tinh lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

"Tôi nói với anh cả em rồi." Tần Phong ôm người cô ấn vào n.g.ự.c hắn một lần nữa, nhẹ giọng nói.

"Người khi nãy, tốt nhất em đừng có ý gì với hắn ta, nếu không...." Tần Phong nhàn nhạt lên tiếng.

Dù hắn không nói hết nhưng Diễm Tinh hiểu ý hắn.

 

Có lẽ do khi nãy Tần Phong nhìn thấy cô tránh né Lưu Hạo nên hắn mới tha cho Lưu Hạo một mạng.

 

Nhưng hắn lại không biết rằng, cô muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Lưu Hạo hơn bất kì ai.

 

Có điều cô muốn tự tay kết liễu hắn.

Cảm nhận được thần trí của Diễm Tinh đang bay lơ lửng, Tần Phong có vẻ không được hài lòng, tay hắn bóp eo cô lặp lại một lần nữa: "Đã nghe rõ chưa?"

Diễm Tinh gật đầu không nói.

 

Người cô nằm gọn trong lòng của Tần Phong, cô cũng chẳng dám động đậy gì nhiều.

 

Lát sau chắc vì uống rượu nên cô ngủ mất, trước khi ngủ cô còn kịp nghĩ đến một vấn đề.

 

Đáng lẽ ra với những hành động và lời nói vừa rồi của Tần Phong phải khiến cô sợ hãi mới đúng, vì sao cô ngược lại cảm thấy yên tâm như vậy.

Tần Phong thấy cô gái mình đang ôm trong n.g.ự.c nhắm mắt thở đều, biết là cô ngủ rồi hắn kéo người cô sát vào người hắn thêm một chút môi mỏng như có như không cong lên.

 

Hắn vừa chỉnh lại tư thế nằm cho Diễm Tinh vừa nhẹ giọng nói: "Điều tra người khi nãy cho tôi."

Ghế trên có tiếng "Vâng." truyền đến rồi trong xe lại trở nên yên lặng.

Sáng hôm sau, Diễm Tinh mơ màng tỉnh dậy, đập vào mắt cô là căn phòng chủ đạo màu xám.

 

Kí ức ngày hôm qua dần dần càng ngày càng hiện rõ trong đầu cô.

 

Mặt Diễm Tinh đỏ bừng trong nháy mắt.

 

Hôm qua trong người cô có chút men say, cho nên không kịp phản ứng với những lời của Tần Phong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-toi-tro-thanh-trum/chuong-214.html.]

 

Hiện tại nhớ lại những gì hắn đã nói, Diễm Tinh bất giác nuốt một ngụm nước bọt.

 

Đưa mắt nhìn quanh căn phòng này một lượt, không cần nghĩ cô cũng biết đây là phòng của ai.

 

Chưa nói đến cách bài trí trong phòng, chỉ độc mùi hương trong đây đã đủ để cô nhận biết được.

 

Nhớ đến việc hắn làm ngày hôm qua, Diễm Tinh không khỏi đỏ mặt.

 

Kể cả kiếp trước, cô với Lưu Hạo cũng không mạnh mẽ như vậy.

 

Diễm Tinh đang suy nghĩ xem nên ngủ tiếp hay ngồi dậy thì cửa phòng đã mở ra, Tần Phong từ bên ngoài đi vào.

"Dậy rồi." Hắn cười nhìn Diễm Tinh, nụ cười này vô cùng dịu dàng và sủng nịnh nhưng Diễm Tinh cười không nổi.

 

Cô hiện tại còn đang chưa biết nên giải quyết chuyện này thế nào.

Diễm Tinh lí nhí nói: "Phong ca ca."

"Còn muốn ngủ không?"

"Không ngủ nữa." Diễm Tinh lắc đầu chống tay ngồi dậy.

 

Mắt vẫn không dám nhìn vào Tần Phong.

 

Đêm qua có rượu chống đỡ, dù cô có sợ nhưng vẫn còn chút can đảm, hiện tại tỉnh táo hoàn toàn rồi có chút không biết làm thế nào.

"Làm phiền Phong ca ca rồi, em sang phòng em thay quần áo." Diễm Tinh ngồi dậy nói.

"Không cần, đồ của em tôi chuyển sang bên này rồi.

 

Cửa bên kia thông sang với phòng em, phòng đó hiện tại chỉ để quần áo thôi." Tần Phong ngồi trên sofa chỉ vào một cánh cửa trong phòng nói.

Diễm Tinh không khỏi trợn mắt, thế này công suất làm việc cũng nhanh quá rồi đấy.

 

Lần gần đây nhất cô đến là 5 ngày trước cũng có như vậy đâu.

"Thay quần áo rồi ra ăn sáng." Thấy Diễm Tinh vẫn cón đứng ngây ngốc ở đó, Tần Phong tốt bụng lên tiếng nhắc nhở.

 

Cô gái này nếu không cho cô chịu chút áp lực, cô sẽ không ngoan.

Diễm Tinh không còn cách nào khác, đành mở cửa bên phòng khi xưa là của mình, lấy một chiếc váy rồi quay trở về phòng Tần Phong tắm rửa.

 

Người này rõ ràng là đang chèn ép cô! Bá đạo, thật đáng ghét!

Nhưng Diễm Tinh không biết được, sau khi trở về Triệu Gia, còn có chuyện khác đang chờ cô.

Khi Diễm Tinh mang vẻ mặt u ám bước ra khỏi phòng tắm đã là chuyện của nửa tiếng sau.

Nhìn thấy cô đi ra, Tần Phong buông tập tài liệu trên tay xuống, ngoắc tay với cô: "Tinh Nhi tới đây."

Diễm Tinh lần này không ngoan ngoãn như mấy lần trước, cô đi đến cạnh giường ngồi xuống, xem như không nghe thấy lời nói vừa rồi của hắn.

Tần Phong nhướng mày, cô bé này từ hôm qua nghe hắn nói xong liền muốn tạo phản.

 

Hắn nhếch môi: "Em muốn tôi đến đấy bế em hay tự mình tới chỗ tôi."

Diễm Tinh trừng mắt nhìn hắn, cắn môi, rốt cuộc vẫn không cam lòng đứng lên đi đến chỗ hắn.

 

Con ngươi trong vắt của cô rõ ràng hiện lên mấy chữ: "Không nguyện ý!"

Ý cười trong mắt Tần Phong càng sâu, hắn vươn tay, đem người Diễm Tinh kéo lên đùi mình.

 

Một tay vòng qua eo cô chế trụ, tay còn lại theo thói quen miết nhẹ gương mặt cô.

 

Giống như không nhìn thấy vẻ không cam lòng của cô, trầm thấp cười một tiếng nói: "Ngoan."

Loading...