Với ông nội, ánh mắt hiện lên ý cười.
Cô tin chắc ông nội sẽ không trách mắng cô chuyện của Triệu Đức Hải.
Nghĩ xong cô liền quay sang tiếp tục buôn chuyện với An An.
Chiều hôm nay cô có tiết trên trường, vừa rồi cô vừa đến nơi thì ông nôi liền gọi tới.
Hai người ngồi nói chuyện trong chốc lát giảng viên cũng bước vào, hôm nay đúng môn của Lưu Hạo.
Diễm Tinh lãnh đạm nhìn hắn, che giấu đi chán ghét nơi đáy mắt.
Vì muốn mục đích thành công, cô không thể không tỏ ra đối với hắn có chút kính trọng.
Ngày hôm đó, vốn buổi học diễn ra bình thường nhưng cuối buổi mọi người muốn mời Lưu Hạo đi tụ tập một bữa.
Diễm Tinh cảm thấy đây là một cơ hội tốt nên cũng đồng ý tham gia.
Vậy là buổi liên hoan diễn ra vào cuối tuần, còn khoảng hai ngày nữa.
Nhìn mọi người trong lớp đều đã ra ngoài, Diễm Tinh mới lò dò đi đến chỗ của Lưu Hạo, vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Thầy Lưu, mẹ em nói nếu thầy rảnh, đầu tuần sau có thể đến để gặp mặt Tiểu Vũ và làm quen với em ấy ạ."
Lưu Hạo thấy cô gái hai má phiếm hồng tim hắn đập cũng nhanh hơn một chút, dùng giọng điệu nhu hòa nói với Diễm Tinh: "Được, em nói với mẹ hôm đó sau khi tan học tôi sẽ ghé qua."
Diễm Tinh mỉm cười nhu thuận: "Vâng." một tiếng rồi định quay người ra ngoài.
"À đúng rồi, bạn học Triệu." Nhưng cô vừa quay đầu thì Lưu Hạo đã gọi cô lại.
"Dạ?" Diễm Tinh hơi liếc hắn cười nhẹ nói.
"Tôi cảm thấy em học rất khá cho nên muốn bàn với em một chuyện." Giọng Lưu Hạo vẫn ôn nhu như vậy, giống như tiếng đàn đánh vào lòng người.
Nếu bạn chỉ cẩn sơ sẩy một chút thì tiếng đàn đó sẽ tiến đến bao vây lấy tâm trí bạn để bạn mãi trầm luân bên trong đó.
Diễm Tinh bỗng nhiên nhớ đến một giọng nói trầm thấp khác.
Giọng của người đó cũng vô cùng đẹp nhưng ngữ điệu lại lạnh đến thấu xương.
Nhưng cô thích giọng nói đó hơn, trầm thấp lại ma mị mang theo vẻ cuốn hút khó thể tả được.
Diễm Tinh bỗng nhiên giật mình.
Cô như vậy mà bất giác lại nghĩ đến Tần Phong, lại nhớ đến việc gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-toi-tro-thanh-trum/chuong-204.html.]
Gương mặt nhỏ nhắn không khỏi hồng thêm một tầng, còn lan đến cả mang tai.
Cô gái rất trắng, cho nên mặt chỉ cần hồng nhẹ đã khiến người ta phát hiện ra.
Lưu Hạo cũng không ngoại lệ, nhưng hắn lại tự cho rằng cô đỏ mặt vì hắn.
Trong lòng không khỏi có chút tự hào cùng phấn chấn.
Cô gái nhỏ này nếu chinh phục được, thì đúng là hời cho hắn rồi.
Nghĩ đến đây gương mặt Lưu Hạo không khỏi ôn nhu thêm mấy phần: "Sắp tới, khoa mình sẽ tổ chức một dự thảo với đề tài xoay quanh ngành học của chúng ta.
Nhiệm vụ của sinh viên khi tham gia sẽ chọn đề tài và tài liệu để mang ra buổi dự thảo đó nói.
Ban tổ chức sẽ chọn lấy những đề tài xuất sắc nhất, phần thưởng cũng rất tốt.
Tôi thấy em khá chắc kiến thức về lĩnh vực này, em có muốn tham gia không?"
Diễm Tinh hơi nghiêng đầu tỏ vẻ cân nhắc sau đó chậm rãi nói: "Dạo này em hơi bận, nếu một mình em làm thì chắc không thể đảm đương nổi ạ."
"Em có thể rủ bạn cùng tham gia, đây là cơ hội tốt cho các em sau này.
Nếu được giải thì vui mà không được giải thì cũng mang lại nhiều kiến thức hơn cho các em, chỉ có lợi mà không có hại.
Em cân nhắc thử xem nhé." Nói xong Lưu Hạo đem tờ giấy đăng ký tham gia để trước mặt cô.
Diễm Tinh rũ mi nhìn tờ đơn trước mặt mình, mềm mại nói: "Vâng ạ."
"Được rồi, vậy em về đi, nhớ giúp tôi chuyển lời đến mẹ em nhé." Lưu Hạo cười nói, nụ cười của hắn như nắng xuân ấm áp chiểu vào lòng người.
Diễm Tinh đỏ mặt gật đầu, sau đó nhanh chóng đứng dậy nói: "Vâng, em sẽ chuyển lời đến mẹ ạ, em chào thầy." Nói xong cô cũng không quay đầu lại mà đi thẳng một mạch ra ngoài.
Ra đến bên ngoài Diễm Tinh rốt cuộc cũng ngụy trang không nổi nữa, cô hít thở từng hơi dài, áp chế chán ghét đang mãnh liệt dâng lên trong lòng.
Khi nãy cô ngồi gần hắn, mùi nước hoa trên người hắn xộc đến khiến cô cảm thấy muốn nôn đến cực điểm.
Mùi hương này kiếp trước cô từng ngửi qua, nhưng kiếp này một chút cô cũng không muốn ngửi nó nữa, thật ghê tởm.
Diễm Tinh vừa đi vừa chậm rãi vuốt ngực.
Nhưng hành động này của cô rơi vào mắt người đằng sau giống như cô đang ngại ngùng, e thẹn khi rung động.
Môi của Lưu Hạo nhếch lên một độ cong nhẹ rồi đi theo hướng ngược lại.