Tô Hiểu về đến nhà liền mang mật ong Tiêu Đông Thư cho cô từ phòng đưa cho Tô, Tô bất ngờ.
“Tô Hiểu, mật ong ở thế? Ngửi thơm quá,” Tô mở nắp ngửi, chợt nhớ đến chuyện đây mấy nhóc trong làng lên núi sâu, bà lo lắng nên nghĩ lệch .
Bà đập hộp mật ong xuống bàn, “Tô Hiểu! Con lén lút lên núi !”
Tô Hiểu định với cô là Tiêu Đông Thư đưa cho, nhưng còn kịp , câu nghi ngờ của cô khiến cô giật , cô lén lút lên núi cả nhà cằn nhằn mấy ngày liền.
“Không , , con lên núi, con thực sự lên núi.”
Nhìn ánh mắt nghi ngờ của Tô Tô Hiểu chút cạn lời, “Mẹ, mấy hôm nay con luôn ở mắt , gì thời gian lên núi.”
Mẹ Tô nghi ngờ cô một cái, nghĩ , đúng là, thời gian Tô Hiểu thực sự thời gian lên núi.
“Vậy là ai đưa đến?”
Mẹ Tô cầm hộp mật ong lên xem, cái hộp khá tinh xảo, giống đồ trong làng.
“Anh Tiêu Đông Thư đưa đến, thời gian nhờ chúng chăm sóc, hôm qua lên núi tình cờ thấy cái thì lấy xuống, định mang hợp tác xã đổi chút đồ, chia cho nhà một hộp.”
Tô Hiểu thuật lời Tiêu Đông Thư với cô bằng cách hiểu của riêng cho Tô .
Mặc dù lúc đó Tiêu Đông Thư là cảm ơn sự chăm sóc của gia đình họ, nhưng mật ong là chia cho gia đình họ, Tô Hiểu cũng , cứ coi là như .
Mẹ Tô lời mới yên tâm một chút, nãy Tô Hiểu tự lên núi lấy, Tô liền nghĩ ngay đến việc nhóc nào theo đuổi Tô Hiểu đưa đến , nghĩ con gái là cô gái thể tùy tiện nhận đồ của khác, nên hỏi câu đó.
“Anh Tiêu đưa đến , ôi, mật ong là thứ đấy, đợi bận rộn qua chút đồ ngon, gọi Tiêu qua ăn.”
Mẹ Tô yên tâm , tâm trí nghĩ đến những thứ khác.
“Được, mai con với Tiêu Đông Thư, hỏi lấy thêm một chút về, dù cũng đổi đồ mà!”
Tô Hiểu Tô đồ ăn ngon, thầm nuốt nước bọt.
Mẹ Tô quở trách liếc cô một cái, “Làm gì chuyện xin đồ ăn của .”
“Con xin , để tự mang qua.”
Tô Hiểu lè lưỡi.
Mẹ Tô đưa tay xoa đầu con gái, hiền từ, Tô Hiểu như mới khiến yên tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tn60-nu-nhan-vat-phan-dien-thoi-mat-the-o-nhung-nam-60/chuong-95.html.]
Khoảng thời gian mới tỉnh , thật sự đáng thương, việc gì thì cứ yên một chỗ, cũng chuyện, gọi cô một chỗ thể cả ngày, cả trông cứ u ám.
Lúc việc ngoài đồng cũng luôn cố sức, nhiều hơn cả đàn ông trong nhà.
Lúc ăn cơm còn luôn chằm chằm cơm trong nồi, thực sự như lâu lắm ăn.
Những biểu hiện kỳ lạ , cha Tô đều thấy, còn tưởng thực sự là bà Tô thương Tô Hiểu, nỡ để cô tuổi trẻ theo, nên cho cô trở về, nhưng về mà hồn vía về, cũng , suýt chút nữa tìm bà Lý thầy bói xem .
Mãi đến nhà họ công việc thuận lợi hơn, mấy con trai trong nhà lên núi, Tô Hiểu mới dần dần đổi, mỗi ngày đều nghĩ đến chuyện lên núi, cha Tô thấy cô cuối cùng cũng điều mong , mới yên tâm một chút, dù cho lên núi nguy hiểm, cũng ngăn cản Tô Hiểu, chỉ là bảo Tô Mộc và Tô Thực hai để mắt đến.
Cứ như từ từ, Tô Hiểu cuối cùng cũng trở nên cởi mở hơn, còn u ám nữa, bình thường còn thể chuyện với nhà vài câu, đặc biệt là khi cùng Tô Mộc Tiêu Đông Thư giảng bài, càng hơn, cảm xúc đổi rõ rệt, thỉnh thoảng còn đùa vài câu.
Tô Hiểu như cuối cùng cũng khiến cha Tô yên lòng, chỉ là, Tô nỗi lo mới, Tô Hiểu như thực sự nỡ gả cô ngay bây giờ.
Nỗi lo của cha Tô, Tô Hiểu đương nhiên thể cảm nhận , nhưng cô sống ở thời kỳ mạt thế nhiều năm như , nhiều thói quen ăn sâu xương tủy, dễ đổi, từ khi tái sinh tỉnh cô vẫn luôn cố gắng để hòa nhập thế giới .
Cô hài lòng với cuộc sống hiện tại của .
Sáng sớm, bốn trong khu thanh niên trí thức dậy sớm, ăn sáng xong liền ngoài.
Hôm nay là ngày đầu tiên làng thu hoạch lúa đợt hai, đến sớm đội trưởng sắp xếp công việc.
“Tô Hiểu, thôi, thôi.”
Trương Hồng kéo Hứa Thiến, cùng Tiêu Đông Thư đợi nhà họ Tô ở cổng, Trần Quân ăn sáng xong chào một tiếng liền ngoài, lúc Trần Quân luôn cùng họ.
Mấy về phía sân phơi lúa ở đầu làng, sắc mặt Hứa Thiến vẫn lắm, thời gian ngoài ăn chút thịt thỏ ở chỗ Lý lão tam, ở khu thanh niên trí thức ăn thứ gì dinh dưỡng,
Bây giờ tháng còn nhỏ thì , cô cũng cần quá lo lắng khác , dù thấy ốm nghén, cũng thể là ăn đồ , nhanh chóng giải quyết chuyện mới .
Trương Đại Hữu sắp xếp công việc ngoài đồng, để .
Trần Quân vẻ mặt phó đội trưởng Triệu Thành, nãy chuyện gì với cả nhà họ Văn, xong về thì vui vẻ gì.
Người bên cạnh cũng ai để ý đến , bình thường vẻ kiêu căng của Trần Quân khiến họ thực sự thoải mái, hơn nữa tính khí thất thường, thực sự thể thiết .
“Tiêu Đông Thư, hôm qua đưa mật ong cho , bà sẽ dùng mật ong đồ ăn ngon, gọi mấy hôm nữa qua ăn.”
Tô Hiểu lợi dụng lúc Trương Hồng chuyện với Tô, lén lút đến bên cạnh Tiêu Đông Thư.
Nói đến đây cô dừng một chút, “Chỉ là mật ong đó lẽ nhiều .”
Tiêu Đông Thư lúc đầu phản ứng gì, ở thành phố ăn món ngon nào , nhưng Tiêu Đông Thư cũng khá mong chờ tài nghệ của Tô. đến câu cuối cùng, Tiêu Đông Thư suýt nữa bật , nghĩ , cô bé Tô Hiểu chắc chắn sẽ bụng đơn thuần gọi ăn, hóa trọng điểm là ở đây.