Càng nghĩ càng buồn, càng nghĩ càng phiền, Lý lão tam chỉ là đàn ông nông dân tài cán, học vấn gì, sống dựa thu nhập từ đồng ruộng, thế nào cũng bằng Tiêu Đông Thư, hơn nữa Tiêu Đông Thư còn là thành phố, nhà còn tiền thế, cuộc sống như mới là cuộc sống mà cô nên .
“Anh Ba, để em suy nghĩ một chút, lúc em ở nhà cha em quản em nghiêm lắm, em mà vì đứa bé mà gả cho em sợ họ sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t em.”
Hứa Thiến dựa vai Lý lão tam, trong lòng chút bất an.
Lý lão tam sững , đúng , Hứa Thiến là thành phố đến, cha ở bên, chuyện kết hôn thể nhanh chóng như , hơn nữa bây giờ nhà cửa sự nghiệp gì, nuôi hai con cô .
Tô Hiểu bưng thức ăn lên bàn, Tô Thực liền thò đầu qua, khẽ , “Em út, con quen cô Hứa Thiến ở khu thanh niên trí thức ?”
Tô Hiểu sững sờ, Tô phía Tô Hiểu càng giật hơn, “Con hỏi cô gì? Mẹ cho con , tác phong của cô gái .”
Tô Thực cũng sững sờ, “Mẹ, cũng ?”
“Biết gì?”
“Biết cô Hứa Thiến đang hẹn hò với Lý lão tam ạ.”
Tô Hiểu kéo Tô Thực xuống, “Sao ?”
Tô Thực gãi đầu, “Hôm nay đường về, ở ven làng gặp hai họ đang ôm …”
Không chỉ ôm, còn hôn nữa.
Tô Thực hết, chỉ sợ hư Tô Hiểu.
Mẹ Tô vẻ mặt kinh ngạc, Tô Thực khó hiểu, “Mẹ , tác phong của cô Hứa Thiến ?”
Mẹ Tô thở dài, “Cô chơi với Văn Quyên, cùng loại thì chuyện hợp .”
Tô Thực nhún vai, nghiêng đầu tiếp với Tô Hiểu, “Em út con nên tránh xa cô Hứa Thiến đó .”
Tô Hiểu đáp lời, sân gọi cha Tô bọn họ ăn cơm.
Chương Bốn mươi
Mẹ Tô Tô Thực vẻ mặt thật thà, nghĩ đến Tô Phong kết hôn, trong lòng đột nhiên chút sốt ruột, bà hắng giọng một tiếng, dịch về phía Tô Thực.
Tô Thực nhận thấy động tác của Tô, tinh tế nghiêng về phía , “Mẹ chuyện gì ạ?”
Mẹ Tô thấy trong lòng ấm áp, thằng cả tuy chất phác một chút, nhưng từ nhỏ là suy nghĩ, điển hình cho kiểu vẻ ngoài thô kệch nhưng nội tâm tỉ mỉ.
“Anh họ con kết hôn , sang năm là thể cha, con nghĩ ? Có cô gái nào con ưng ý ?”
Tô Thực mặt đỏ bừng, Tô Hiểu bọn họ bước đúng câu , Tô Mộc phịch xuống bên cạnh Tô Thực, bắt chước giọng Tô tiếp, “ đấy, cả cũng lớn , đừng để cha lo lắng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tn60-nu-nhan-vat-phan-dien-thoi-mat-the-o-nhung-nam-60/chuong-91.html.]
Cha Tô ngang qua vỗ một cái vai Tô Mộc, “Con tư cách gì mà con? Bản con cũng nên chăm lo một chút, đừng suốt ngày chỉ việc.”
Tô Hiểu khẽ , xới cơm cho .
Tô Thực cúi đầu, trong đầu hiện lên một khuôn mặt thanh tú.
Khu thanh niên trí thức.
Trương Hồng khỏi phòng, trong nhà chỉ hai họ, Tiêu Đông Thư và Trần Quân , đống củi chất đống ở chân tường, cô nhịn , hai thật thú vị, dạo còn bổ cả củi.
Vừa ôm một bó củi nhà, Trần Quân về, tay còn cầm một cái hộp dài.
“Anh Trần Quân, về ? Anh thế, mặc đồ chỉnh tề .”
Trương Hồng rửa rau Trần Quân ăn mặc chỉnh tề nhịn trêu một câu.
Trần Quân khẽ , đáp: “Không cả, chỉ ngoài dạo, môi trường ở làng chúng , tìm một chỗ luyện kèn harmonica, đến đây lâu như , vẫn luyện nào, hôm nay rảnh rỗi nên ngoài một vòng.”
Nói xong, thấy Trương Hồng đang bận, liền tiếp: “Cậu cứ , về phòng quần áo, cần giúp gì thì gọi .”
Nói liền vòng qua bếp phòng.
Trương Hồng Trần Quân né tránh như sợ hãi điều gì đó, sát tường, trong lòng chút vui, Trần Quân cũng quá đáng , gì ? Mà khiến né tránh như !
Trần Quân về phòng, cẩn thận bộ quần áo đang mặc, bộ quần áo là bộ duy nhất mang theo khá lịch sự, gặp Văn Quyên thế nào cũng mặc lịch sự một chút, bộ quần áo cất giữ cẩn thận, thể để bẩn.
Cơm còn nấu xong, Tiêu Đông Thư về, khác hẳn với Trần Quân tề chỉnh, Tiêu Đông Thư trông như từ trong núi về, dính đầy lá cây, quần còn dính ít đất.
“Anh Tiêu Đông Thư, thế?”
Trương Hồng đang bưng thức ăn nhà chính, thấy Tiêu Đông Thư như giật .
“Không , ngoài dạo một chút, cơm ? rửa ráy , ngay, các cần đợi .”
Tiêu Đông Thư ôm cái gì trong lòng liền vội vàng chạy về phòng , lúc cửa còn đụng trúng Trần Quân, may mà Trần Quân tránh kịp nếu thì va thật .
Tiêu Đông Thư xin một chút, Trần Quân liếc một cái, phản ứng gì liền thẳng ngoài.
Tiêu Đông Thư hôm qua trong làng chuyện phiếm, phía ngọn núi một tổ ong khá lớn, nhưng bên trong nhiều ong, cũng dám động , Tiêu Đông Thư liền động lòng, trong làng đồ ăn gì, ngay cả đường cũng , nếu lấy mật ong chừng thể đổi ít thứ ở hợp tác xã.
Tiêu Đông Thư chuẩn đuốc, lấy quần áo mùa đông chuẩn , quấn kín mít, dù , vẫn ít ong đuổi theo , may mà thời gian rèn luyện thể lực , nếu lẽ chích .
Mật ong cho cái chum chuẩn chôn đất, chỉ mang theo một cái hộp nhỏ đựng một chút về, cái hộp nhỏ cho Tô Hiểu, cô bé đó thích ăn đồ ngọt, chắc chắn sẽ thích.
Trên bàn ăn thấy Hứa Thiến, Tiêu Đông Thư cũng phản ứng gì, chỉ nghĩ là ăn cơm xong nhanh chóng mang mật ong cho Tô Hiểu, còn Trần Quân thì hỏi một câu, Trương Hồng Hứa Thiến mệt , lát nữa sẽ ăn, để phần cho cô .