“Anh rể, qua sớm thế, nãy cha còn nhắc đến hôm nay sẽ qua nên em đang định giúp chị em dọn đồ.”
Vừa bước cửa, Liễu Hổ gặp Trương Xuân Hoa đang thu quần áo từ sào phơi.
“À, đến đón chị em, hôm nay trời , về sớm chút.”
Liễu Hổ chất phác gãi đầu, theo Trương Xuân Hoa nhà.
Trương Thúy Thúy từ chỗ bà Trương về, trong lòng xong đám cưới hôm qua thì Liễu Hổ chắc chắn sẽ đến đón cô , nhưng trong lòng cô vẫn còn ấm ức, thể dễ dàng theo Liễu Hổ về như .
“Thúy , đến đón em về nhà, mấy hôm nay thế nào, đứa bé em mệt ?”
Liễu Hổ vén rèm cửa bước phòng, thấy Trương Thúy Thúy đang tựa đống chăn giường .
Thấy cũng thèm thẳng, nhưng trông cũng gầy .
Cũng , đây là ở nhà cô , cha vợ thể để con gái chịu thiệt.
“Thúy , em ăn cơm ? Bữa tiệc nhà họ Tô hôm qua thịt thỏ xào ngon, mang về cho em một con, chúng về nhà ăn luôn.”
Trương Thúy Thúy thèm để ý đến , Liễu Hổ cũng giận, chất phác tiến đến gần Trương Thúy Thúy, đưa tay sờ bụng Trương Thúy Thúy, đến bốn tháng, mới lộ bụng.
“Chát,” Trương Thúy Thúy giơ tay gạt tay Liễu Hổ , “Về nhà gì? Đây chẳng là nhà ? Ngưỡng cửa nhà các cao quá, , về , thịt thỏ đừng để nguội.”
Vừa mặt lộ vẻ mỉa mai.
Mỗi câu của Trương Thúy Thúy đều như kim đ.â.m tim Liễu Hổ, Liễu Hổ cảm thấy tim như xé đau đớn.
“Thúy , em , em lấy chẳng là nhà họ Liễu , ngưỡng cửa gì mà ngưỡng cửa, đều là một nhà em đừng giận cha nữa.”
Liễu Hổ dỗ dành cô , chỉ mong cô thể ngoan ngoãn theo về nhà sống cho .
Trương Thúy Thúy liếc một cái, gì, trực tiếp xuống giường, lưng thèm để ý đến Liễu Hổ nữa.
Liễu Hổ thở dài, ở trong phòng một lúc, mới , ở phòng ngoài gặp Trương Xuân Hoa dọn dẹp xong, đang cầm chiếc giẻ lau kịp giặt sạch.
“Anh rể, thế?”
“Không , chị em đang giận dỗi, Xuân Hoa , cha chúng bây giờ ở ? Vẫn về ?”
Liễu Hổ gượng một chút, những chuyện thể với Trương Xuân Hoa, em còn là cô gái chồng nên ít những chuyện phiền lòng thôi.
“Về , là qua nhà bà nội chúng một lát, một lúc , vẫn về.”
“À, , qua cũng thăm bà nội chúng , cũng qua xem . Em ở nhà trông chừng chị em một chút, mấy hôm nay chị tâm trạng , gì em cũng đừng để trong lòng nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tn60-nu-nhan-vat-phan-dien-thoi-mat-the-o-nhung-nam-60/chuong-87.html.]
Liễu Hổ ngoài, thực sự còn cách nào, Trương Thúy Thúy cứ như lời, tìm cha vợ thì còn tìm ai .
Trương Xuân Hoa bóng lưng Liễu Hổ, nhịn thở dài, ôi, chị cứ loạn như thế , nhà họ Liễu thể nhịn đến bao giờ.
“Cha, bà nội,” Liễu Hổ sân còn cửa phòng gọi một tiếng, “Cha, bà nội, con qua đón Thúy Thúy về nhà.”
“Hổ T.ử , đây, đây,” Bà Trương luôn quý cháu rể , trông chất phác, là lo toan cuộc sống, Trương Thúy Thúy lấy cũng coi như là ,
“Gặp Thúy Thúy ? Nó bây giờ đang dọn đồ ? Hổ T.ử , con bà , bình thường con cũng đừng quá chiều nó, nó nên gì thì , bây giờ đứa bé lớn tháng , định , thể cứ chiều theo tính trẻ con của nó nữa.”
Liễu Hổ lời bà Trương , lòng thấy xót xa, chỉ cần Thúy Thúy chịu sống với , dù chiều cô cả đời cũng cam lòng.
“Bà nội, con tìm Thúy Thúy , Thúy Thúy nó... về với con, lẽ là ở nhà đủ, đợi hai hôm nữa con sẽ đến đón nó.”
Liễu Hổ lau mắt, cũng lời nào về Trương Thúy Thúy.
hai đối diện đều là của Trương Thúy Thúy, Trương Thúy Thúy bình thường thế nào hai họ , dù Liễu Hổ cũng đoán Trương Thúy Thúy chắc chắn lời nào .
“Hổ T.ử , con cũng đừng nóng, sẽ khuyên bảo nó cẩn thận, cũng là do bình thường quá chiều nó, bây giờ mới thành thế , con về , hai hôm nữa sẽ đưa nó về.”
Trương Đại Hữu thấy Liễu Hổ còn giúp Trương Thúy Thúy đỡ, thở dài một tiếng, bình thường nhà họ Liễu cũng chịu nhiều ấm ức !
“Cha, cha đừng giận, đừng giận Thúy Thúy, đừng nó nữa, đợi hai hôm nữa nó về con sẽ đến đón, cha đừng mắng nó nhé.”
Liễu Hổ vội vàng xua tay, một lòng hướng về Trương Thúy Thúy, sợ cô chịu ấm ức.
Bên nhà họ Tô.
“Cha, , hai dậy ạ.”
“Cha, .”
Sáng sớm, Dương Lan dậy buộc tóc chuyện với Tô Đại Mộc, hai thì thấy vợ chồng son Liễu Diệp Tô Phong gọi họ.
“Hai đứa dậy sớm thế, ngủ thêm một chút.”
Dương Lan buộc tóc xong, vội vàng đến đỡ Liễu Diệp đang cầm xẻng gỗ xào rau, ngang qua Tô Phong còn lườm một cái: “Con mới về nghỉ ngơi thêm, việc đồng áng cũng cần các con giúp gì nữa.”
Nói thèm để ý Liễu Diệp đỏ mặt vùng vẫy, trực tiếp kéo cô phòng , “Liễu Diệp , con dậy sớm thế gì? Người đau !”
Nghe lời Dương Lan , mặt Liễu Diệp càng đỏ hơn, cúi đầu dám Dương Lan, Tô Phong bình thường trông như đàn ông thô kệch, nhưng tối qua giường như biến thành khác, dịu dàng vô cùng, tuy là việc đến khá muộn, nhưng cũng đến mức dậy sớm .
Nhìn Liễu Diệp hổ như , nghĩ đến vẻ mặt chất phác của Tô Phong lúc nãy, còn gì mà hiểu, ngờ thằng cả nhà là thương vợ như .
“Được , Liễu Diệp con mệt là , hôm nay tự chú ý nghỉ ngơi, đừng việc nặng, hai hôm nay cứ bận rộn chuyện cưới hỏi cũng mệt . Có chuyện gì cứ với , con gái, bây giờ con gửi đến .”