Khoảng thời gian Trương Hồng còn chú ý nhiều đến chuyện của Hứa Thiến nữa, một lòng nghĩ cách để gặp Tô Mộc nhiều hơn, chuyện nhiều hơn.
Còn Tiêu Đông Thư thì càng chú ý đến Hứa Thiến, nước cho cá xong, về phòng còn ngủ thì thấy ngoài cửa tiếng động.
Tiêu Đông Thư ngẩng đầu, chắc là Hứa Thiến về.
Trần Quân cũng mở mắt, khát nước, bèn dậy khỏi phòng, vặn thấy Hứa Thiến dáng điệu kỳ quái bước phòng, nhịn hỏi: “Đồng chí Hứa Thiến, cô đau lưng ?”
Hứa Thiến giật , mặt đỏ lên, lảng một câu nhanh phòng.
Để Trần Quân vẻ mặt khó hiểu.
Suốt tối hôm đó Tiêu Đông Thư ngừng mơ, đủ thứ lộn xộn, lúc thì Tô Hiểu cá mò ngon, lúc Tô Hiểu chuyện kể …
Chưa đến sáng, Tiêu Đông Thư giấc mơ của cho tỉnh giấc, tỉnh dậy , Trần Quân vẫn ngủ say, Tiêu Đông Thư chống dậy ngoài cửa sổ, nhịn , đây là những thứ lộn xộn gì thế, cô nhóc Tô Hiểu nhiều chuyện đến ?
Tỉnh thì cũng ngủ nữa, hôm nay là ngày mười ba, trăng sắp tròn, ánh trăng chiếu sáng bên ngoài, ánh trăng, Tiêu Đông Thư sân nhà họ Tô đối diện chếch, năm gian nhà đất, gian phía đông nhất chính là phòng của cô nhóc Tô Hiểu,
Khoảng thời gian dạy học cho cô đều đặt vài chiếc ghế gỗ ở cửa phòng cô , cô nhóc quả thực hễ đến sách vở là buồn ngủ.
Cái đầu cứ gật gù như gà mổ thóc, từng chút từng chút một, hễ thấy cô buồn ngủ, Tiêu Đông Thư thích gõ đầu cô , vẻ giận dỗi của cô .
Nghĩ đến đây, Tiêu Đông Thư nhịn , tự nhủ đợi trời sáng rõ thì mang cá nhỏ qua nhà họ Tô.
trời sáng, Tiêu Đông Thư yên nữa, cứ cảm thấy một nguồn năng lượng, dùng thì khó chịu.
Hắn khoác đại một chiếc áo cửa chẻ củi, Trương Hồng dậy thấy tiếng động, thấy khá lạ, đống củi chẳng còn chất một đống lớn ? Sao chẻ nữa?
Trương Hồng và Hứa Thiến hẹn , nấu ăn là hai phiên , hôm nay đến lượt Trương Hồng, nếu thì tối qua Hứa Thiến cũng dám về muộn như .
“Đồng chí Tiêu Đông Thư, dậy sớm thế, hôm qua vận động cả ngày ngủ thêm một chút?”
Trương Hồng vo gạo đổ nước chào một câu.
Tiêu Đông Thư .
“Không ngủ , nên dậy vận động một chút, mấy ngày nay việc, hôm qua chơi cả ngày còn đau lưng đấy.”
Trương Hồng , đúng là , đến đây một thời gian quen với việc việc mỗi ngày, lúc rảnh rỗi thấy quen, gì !
Ăn sáng xong, Trần Quân trở về phòng, mấy ngày nay cũng nhận , ba còn trong Khu Thanh Niên Trí Thức mấy để ý đến .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tn60-nu-nhan-vat-phan-dien-thoi-mat-the-o-nhung-nam-60/chuong-69.html.]
Cũng , cũng để ý đến họ, mỗi ngày ngoài ăn cơm việc thì về phòng sách, như còn đỡ phiền phức giao tiếp với họ.
Trương Hồng gần đây chạy qua nhà họ Tô, hiểu , cô cứ cảm thấy thái độ của Tô đối với cô chút kỳ lạ, đôi khi hướng dẫn cô việc kim chỉ thì nhiệt tình, nhưng đôi khi cảm thấy bà xa lánh , cũng vì .
Hứa Thiến thì ban ngày yên , lúc việc thì qua nhà họ Văn tìm Văn Quyên ở , hai đều ý đồ riêng, ai đắc tội với đối phương, chung sống cũng vấn đề gì.
Tiêu Đông Thư để một phần cá nhỏ ở Khu Thanh Niên Trí Thức, Trần Quân động , Hứa Thiến và Trương Hồng thì thích.
Ăn cơm xong, Tiêu Đông Thư giúp dọn bàn qua nhà họ Tô, Tô Hiểu cũng ăn cơm xong, đang định giặt quần áo hôm qua, xách từng thùng nước.
“Hiểu Hiểu, ăn cơm ?”
Tiêu Đông Thư bưng chậu, cổng thấy Tô Hiểu đến chân tường, mặc chiếc áo khoác mỏng màu xanh đậm, tóc cũng bện thành b.í.m như thường lệ, mà búi gọn đỉnh đầu, Tiêu Đông Thư từng thấy kiểu tóc , cũng khá thú vị.
“Ăn , đến gì?”
Tô Hiểu đổ nước xong thẳng lưng lên, gạt mái tóc lòa xòa, từ xa thấy Tiêu Đông Thư bưng gì đó đến, liếc những con cá nhỏ trong chậu, chậc, cái nếu chiên thành cá khô chắc ngon, nhưng Tô thì chắc chắn sẽ tiếc dầu ăn, chỉ thể kho.
Tiêu Đông Thư thấy ánh mắt Tô Hiểu lướt qua con cá trong tay , tiến lên , “Hôm qua dẫn Đông T.ử mò cá, mang qua cho một ít.”
“Mẹ đang ở bếp, cứ qua đó .”
Tô Hiểu cũng khách sáo với đối phương, múc nước trong chum, cái chậu gỗ lớn một thùng là đầy .
Tiêu Đông Thư đặt chậu lên bậu cửa sổ, xách cái thùng trong tay Tô Hiểu, giúp đỡ cô , Tô Hiểu sức khỏe nhỏ, nhưng đôi khi con gái vẫn cần che chở.
Tô Hiểu Tiêu Đông Thư xách nước, hành động ga lăng thực cô cần, nhưng giúp đỡ đương nhiên Tô Hiểu cũng từ chối.
Tiêu Đông Thư mang cá qua cho Tô, đó xem một lúc, thấy gì thể giúp, liền sân tìm Tô Hiểu.
Tiêu Đông Thư ghế gỗ sách, bao lâu ngẩng đầu Tô Hiểu, cô giặt quần áo, cứ mãi.
Tô Hiểu vốn đang tập trung giặt quần áo, để ý Tiêu Đông Thư đang sách bên cạnh, nhưng khi Tiêu Đông Thư chuyển ánh mắt qua, cô liền chú ý, cảnh giác của cô tuy chút giảm sút, nhưng sự chú ý rõ ràng như vẫn thể cảm nhận .
Tưởng là tình cờ sang bên , nhưng ngờ lâu như mà rời mắt, Tô Hiểu thấy khó chịu, liền đầu lườm , ánh mắt đầy vẻ “Nhìn gì?!”
Tiêu Đông Thư vốn đang chăm chú, cô lườm dữ dội như , càng thản nhiên đối phương.
Tô Hiểu vẻ mặt khó hiểu, nhưng cô càng nghi ngờ, đối phương càng cô, ngược khiến Tô Hiểu thấy thoải mái.
Đợi Tô Hiểu giặt xong quần áo, Tiêu Đông Thư trực tiếp đặt sách xuống, dậy đổ nước bẩn khi giặt quần áo.
Giặt xong quần áo, Tô Hiểu cũng việc gì nữa, cũng bê một chiếc ghế gỗ, chân tường phơi nắng, Tiêu Đông Thư kể chuyện cho cô.