“Nếu kiêu ngạo, nghĩ rằng chuyện thành vấn đề nữa, thì thực chắc chắn sẽ xảy vấn đề, vì chúng thể kiêu ngạo, một khiêm tốn.”
Tiêu Đông Thư giữa lũ trẻ, từ từ .
Bọn trẻ xung quanh đứa nhỏ nhất mới bốn năm tuổi, đứa lớn nhất cũng chỉ tám chín tuổi, cũng chúng thực sự hiểu , khi Tiêu Đông Thư xong, chúng đều gật đầu, là , nhớ .
“Vậy , chúng ôn những chữ cái học buổi nhé.”
Nói phía , lấy phấn trắng bằng bột vôi , gọi hai đứa trẻ nhỏ hơn lên bảng , những đứa khác thì bằng cành cây đất.
Tô Hiểu đê, Tiêu Đông Thư giữa bọn trẻ, ánh hoàng hôn rải lên mặt , Tiêu Đông Thư lúc trông đặc biệt dịu dàng.
Khác với vẻ ngoài dịu dàng thường ngày luôn nở nụ môi của Tiêu Đông Thư, bây giờ, toát khí chất dịu dàng từ bên trong, Tiêu Đông Thư như dễ chịu.
Mặc dù Tô Hiểu cảm thấy Tiêu Đông Thư lúc lên lớp dễ chịu, nhưng dạy cho đám trẻ con thật sự nhàm chán.
Tô Hiểu dậy phủi đất dính quần, xuống đê, cạnh một đứa trẻ trông vẻ lớn tuổi hơn, cùng chúng tập chữ.
Kiếp Tô Hiểu đương nhiên là sách, chỉ là lâu lắm từ thời mạt thế cô chữ nữa, bây giờ chữ bằng cành cây đất cũng xiêu vẹo.
Tiêu Đông Thư thấy cô dậy từ lúc cô dậy, cứ nghĩ là giảng bài quá nhàm chán, Tô Hiểu định , trong lòng đang thất vọng, thì thấy Tô Hiểu xuống đất cùng bọn trẻ tập chữ, lập tức tâm trạng vui vẻ trở .
Tiêu Đông Thư từ mới, chầm chậm đến bên cạnh Tô Hiểu, cúi đầu , khỏi nhếch mép, chữ Tô Hiểu sai, chỉ là nét chữ xiêu vẹo, vẽ đất, trông như nhện bò.
Tô Hiểu thấy ánh sáng mặt đất che khuất, ngẩng đầu lên liền thấy Tiêu Đông Thư với vẻ mặt , cô lườm một cái thật mạnh, dùng cành cây xóa chữ .
Tiêu Đông Thư thấy Tô Hiểu phát hiện , vội vàng thu nụ , nhỏ giọng với cô: “Chờ tan học về, dạy chữ.”
Giọng hề ý chế giễu, chân thành.
Tô Hiểu ngẩng đầu Tiêu Đông Thư, thấy quả thực nghiêm túc, mới gật đầu, coi như đồng ý, đó liền đó Tiêu Đông Thư giảng bài.
Khoảng nửa tiếng , Tiêu Đông Thư dạy thêm một từ mới, cuối cùng giờ, liền cho nghỉ giải lao một lát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tn60-nu-nhan-vat-phan-dien-thoi-mat-the-o-nhung-nam-60/chuong-66.html.]
Tô Mộc cũng xuống từ đê, đưa cái đệm lót cho Tô Hiểu bảo cô lót xuống, Tô Hiểu xuống, còn và Trương Hồng là con gái đó tiện lắm, nãy đang lên lớp, sẽ phiền bọn trẻ, nên Tô Mộc tranh thủ lúc nghỉ ngơi xuống ngay.
“Hiểu Hiểu, hôm nay em đổi tính nết ? Trước đây chủ động dạy, em còn học ?”
Tô Mộc nãy thấy Tô Hiểu chăm chú chữ đất, liền thắc mắc hỏi.
Chưa đợi Tô Hiểu trả lời, Tiêu Đông Thư nhanh nhảu : “Có lẽ là thích giảng bài chăng, Anh Hai Tô, hôm nay Hiểu Hiểu hề ngủ gật, e là thua .”
Nhìn Tiêu Đông Thư vẻ đáng ghét, Tô Hiểu nhịn liếc trắng mắt, đáng ghét thế chứ, nhưng thể phủ nhận.
Tiêu Đông Thư đúng, giảng bài quả thực khá hài hước dí dỏm, cách nắm bắt tâm lý bọn trẻ, khiến chúng tập trung chú ý.
Vừa nãy giảng ở đây, cũng các bậc phụ Tiêu Đông Thư giảng bài hơn Trần Quân, lẽ là do môi trường trưởng thành, Tiêu Đông Thư từ nhỏ giáo d.ụ.c khá cởi mở, tiên tiến, còn Trần Quân ít nhiều cũng chịu ảnh hưởng của ông nội, tư tưởng cổ hủ, giảng bài đương nhiên cũng cứng nhắc, nhàm chán hơn.
Vì mỗi Tiêu Đông Thư giảng bài, lượng trẻ em đến lớp luôn nhiều hơn hẳn so với lúc Trần Quân giảng, vì chuyện Trần Quân ít tỏ vẻ khó chịu với Tiêu Đông Thư, luôn cảm thấy Tiêu Đông Thư cố tình nhằm , bọn trẻ thích , chắc chắn cũng vì Tiêu Đông Thư trong giờ học.
Không ít giận dỗi mặt với Tiêu Đông Thư, lúc đầu Tiêu Đông Thư còn thấy khó hiểu, chọc giận ở , cũng quen , Trần Quân là , vì một chút chuyện nhỏ cũng thể tính toán lâu, lâu dần, cũng để tâm nữa, chỉ là hai luôn ở cùng phòng, khó tránh khỏi cảm thấy thoải mái.
Nghỉ giải lao mười phút tiếp tục lên lớp, Tiêu Đông Thư giảng thêm một lúc về từ mới và chữ mới, kể câu chuyện Liêm Pha và Lạn Tương Như về việc “Vác roi mây chịu tội”, kể xong câu chuyện thì cũng gần tan học.
Tiêu Đông Thư còn giao bài tập cho bọn trẻ, bảo chúng quan sát chi tiết trong cuộc sống, buổi học , mỗi đứa kể một câu chuyện về sự khiêm tốn trong cuộc sống của chúng, thể là của chúng hoặc của xung quanh.
Nhiệt huyết học tập của bọn trẻ vẫn hết, thấy sắp tan học, liền níu kéo Tiêu Đông Thư kể thêm chuyện, Tiêu Đông Thư cũng thấy phiền, liền bảo chúng ngay ngắn , cũng bệt xuống giữa chúng, kể cho chúng vài chuyện thú vị từng gặp ở thành phố.
Tiêu Đông Thư nghĩ, nếu giúp nông thôn phát triển, hết truyền cho dân nơi đây một tư tưởng, để họ cũng thể thành phố, trở thành thành phố, sống một cuộc sống hơn, chỉ khi mục tiêu phấn đấu, họ mới nỗ lực hơn, từ đó thúc đẩy sự phát triển của nông thôn.
Bọn trẻ Tiêu Đông Thư kể về cuộc sống ở thành phố, cũng thấy thú vị, mới lạ, mặt đều lộ vẻ khao khát.
Tô Hiểu cũng chăm chú, cô quả thực thành phố xem thử, dù từ khi đến đây, cô khỏi trấn bao giờ.
Chương Hai mươi tám
Tiêu Đông Thư Tô Hiểu chăm chú , trong lòng chút cảm giác khác lạ, thể diễn tả đó là cảm giác gì, hiếm khi thấy Tô Hiểu nghiêm túc với chuyện gì như , luôn cảm giác cô thể hòa nhập cuộc sống hiện tại.
sự tồn tại của Tô Hiểu khiến thấy mâu thuẫn.