“Tốt , Hai em nữa, nãy em chỉ đùa thôi, đồng chí Trương Hồng là thành phố, thể để ý đến mấy thô lỗ trong làng .”
Cả nhà trêu ghẹo vài câu, bữa cơm ăn cũng vui vẻ.
“Em gái, hôm nay là đồng chí Tiêu dạy học cho bọn trẻ, em hôm nay chắc cũng rảnh , cùng , đồng chí Tiêu học thức, giảng bài cũng !”
Ngay từ ngày đầu tiên cùng thanh niên trí thức , Tô Mộc hẹn với Tiêu Đông Thư, sẽ nhờ Tiêu Đông Thư dạy cho chút kiến thức, đó khi Tiêu Đông Thư dạy học cho bọn trẻ, Tô Mộc rảnh rỗi cũng đều qua .
Bây giờ những gì thanh niên trí thức dạy cho bọn trẻ chỉ là kiến thức trong sách vở, đôi khi còn kể những câu chuyện về danh nhân và những tư tưởng tiến bộ xưa và nay.
Cũng thể vì Tiêu Đông Thư ở nhà kinh nghiệm tiếp xúc với trẻ con, mỗi lên lớp, bọn trẻ trong làng đều thích qua .
Nghe lời đề nghị của Hai, Tô Hiểu suy nghĩ một lát, thời đại ăn cơm tối xong, nếu tự tìm việc gì đó để , thì quả thực buồn chán, dạo học thêu thùa may vá, quả thật là học nổi, cả tay đều kim châm, cũng may món đồ nào t.ử tế.
Tô Hiểu thực sự nản chí, thời gian cũng đòi học tiếp nữa.
“Vậy thì thôi, đằng nào cũng rảnh.”
Tô Hiểu gật đầu với Hai, rửa sạch bát đĩa, chào cha một tiếng, theo Hai ngoài.
Tô Thực sợ giảng nhất, ăn cơm xong liền theo cha Tô sân đan rổ, .
“Đông Thư, thôi, học .” Đi đến Khu Thanh Niên Trí Thức đối diện, Tô Mộc ở cửa gọi một tiếng.
Tiêu Đông Thư cũng ăn tối xong, đang trong phòng đợi Tô Mộc.
“Đến đây.”
Cầm một quyển sách, cài một cây bút máy, chào ba còn cửa.
Tô Hiểu và Hai đợi ở ngoài cửa, thấy Tiêu Đông Thư , mắt cô sáng lên, Tiêu Đông Thư ngày thường mặc quần áo vải thô quen, lúc bằng bộ áo Tôn Trung Sơn trông thật bảnh, cả sức sống hơn hẳn, giống hệt một thầy giáo.
Tiêu Đông Thư cũng ngờ Tô Hiểu hôm nay cũng , Tô Mộc cùng giảng cũng một thời gian , cũng khéo léo hỏi thăm về Tô Hiểu, là Tô Hiểu từ nhỏ chán ghét sách vở, cô giảng ư? Chắc chắn là .
“Hiểu Hiểu, hôm nay cũng ?”
Tiêu Đông Thư tủm tỉm Tô Hiểu.
Ánh mắt Tô Hiểu vốn đang sáng, Tiêu Đông Thư mở lời liền tối sầm , cái tên hồ ly , trai vẫn là hồ ly.
“Hiểu Hiểu hôm nay đằng nào cũng rảnh, nên cùng qua xem, thấy còn mang theo cái đệm lót , chừng giảng bài là ngủ gục luôn đấy.”
Tô Mộc trêu chọc, đối với tiếng gọi “Hiểu Hiểu” của Tiêu Đông Thư cũng phản ứng gì, Tiêu Đông Thư gọi như cũng một thời gian , đều quen cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tn60-nu-nhan-vat-phan-dien-thoi-mat-the-o-nhung-nam-60/chuong-65.html.]
“Anh Hai Tô, chúng đ.á.n.h cược nhé, nếu Hiểu Hiểu thích giảng bài thì tính là thắng, nếu ngủ gục, thì tính là thắng, thế nào?”
Tiêu Đông Thư liếc Tô Hiểu, hôm nay Tô Hiểu mặc một bộ quần áo màu xanh lam hải quân, cũng là do Tô tự may bằng vải mua về, Tô khéo tay, vạt áo trơn màu còn thêu những bông hoa nhỏ màu trầm, thêm vài phần tinh , thanh tú.
“Được thôi, sẽ đ.á.n.h cược với .”
Tô Mộc đảo mắt, do dự gì liền đồng ý.
Tô Hiểu liếc trắng mắt, hai , chán c.h.ế.t , còn đang đây mà!
“Hiểu Hiểu? Cậu ở đây,” Trương Hồng ngoài đổ nước, thấy Tô Mộc và Tô Hiểu, mặt đỏ lên, mới mở miệng gọi Tô Hiểu.
“ cùng đồng chí Tiêu giảng.” Tô Hiểu gật đầu, liếc mắt Hai bên cạnh, thấy phản ứng gì, cô càng yên tâm hơn.
Hành động nhỏ của Tô Hiểu thoát khỏi mắt Tiêu Đông Thư.
“À, các đợi một lát, cũng , mấy hôm gặp bọn trẻ, cũng nhớ chúng.”
Trương Hồng chào họ một tiếng, cầm chậu chạy nhà, khi phòng còn Tô Mộc một cái, tiếc là Tô Mộc đang chăm chú chuyện gì đó với Tiêu Đông Thư bên cạnh.
Một lát , Trương Hồng , một bộ quần áo khác, là áo khoác ngắn màu vàng chanh hoa li ti và quần bó màu đen, thêm đôi giày da nhỏ xinh, cả trông tươi tắn hơn hẳn, ngoài liền đến giữa Tô Mộc và Tô Hiểu, khoác tay Tô Hiểu, cùng .
Suốt dọc đường, Trương Hồng đều cố ý vô tình về phía Tô Mộc, nhưng Tô Mộc chẳng hề để ý, cứ mãi chuyện với Tiêu Đông Thư bên cạnh, bàn về nội dung bài giảng và quyển sách mấy hôm .
Tô Hiểu vẻ mặt thất vọng của Trương Hồng, Hai đang trò chuyện vui vẻ với Tiêu Đông Thư, nhịn lắc đầu, tình cảm cái thứ quả thật huyền diệu.
Khoảng một tháng nữa, sân phơi lúa sẽ dùng, chỗ dạy học cho bọn trẻ cũng chuyển đến con đập lớn ở đầu làng, cách Khu Thanh Niên Trí Thức cũng xa, mấy bộ vài phút là tới.
Bọn trẻ đến gần đủ, bây giờ việc đồng áng và việc nhà đều bận rộn, lớn ăn cơm xong, cũng thời gian cùng con cái đến thanh niên trí thức dạy học.
“Chào Thầy Tiêu ạ!”
Vừa thấy mấy Tiêu Đông Thư đến, bọn trẻ lập tức thẳng, xếp thành hàng, chào Tiêu Đông Thư.
Ba Trương Hồng phía bọn trẻ, Tô Hiểu cố ý tách Trương Hồng và Tô Mộc , giữa hai họ.
Tiêu Đông Thư mặt bọn trẻ, chào chúng đơn giản, bắt đầu bài giảng, Tiêu Đông Thư một đặc điểm khi giảng bài, đó là khi giảng kiến thức, đều kể cho bọn trẻ một câu chuyện nhỏ.
“Cả lớp ngay ngắn nào, câu chuyện hôm nay thầy kể tên là Vị Tướng Quân Kiêu Ngạo, kể rằng lâu về , một vị tướng quân………… quân địch đ.á.n.h mà thắng.”
“Các em hiểu ?” Tiêu Đông Thư nở nụ hiền hòa, nhỏ nhẹ.
“Hiểu ạ!”
“Câu chuyện cho chúng một bài học, kiêu ngạo lạc hậu, khiêm tốn tiến bộ, các em nhớ, bất cứ việc gì, dù nắm rõ , nhưng mỗi ngày vẫn ôn cũ mới, như mới tiến bộ.”