[Trọng sinh TN60] Nữ nhân vật phản diện thời mạt thế ở những năm 60 - Chương 62

Cập nhật lúc: 2025-12-04 15:58:50
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Mẹ ơi, bàn mà lắm đồ thế ? Ở đấy ạ?” Tô Mộc và Tô Thực đưa đồ cho ông nội Tô về, thấy một đống đồ ăn bày bàn.

“Cái là đồng chí Trương Hồng và đồng chí Tiêu mang tới,” từ trong nhà , ba Trương Hồng thấy tiếng cũng bước .

“Sao mà nhiều thế!” Tô Mộc tặc lưỡi, đây là đồ cả đấy, ở trong làng bao giờ mới ăn cơ chứ.

“Không nhiều , nhiều ! Lần , hai Tô cõng đến trạm y tế, còn kịp cảm ơn t.ử tế.” Trương Hồng đỏ mặt, cúi đầu căng thẳng xoa hai bàn tay.

“Ha ha ha, là gì , chẳng là việc nên mà!” Tô Mộc thấy , cũng gãi đầu.

Mẹ Tô vốn dĩ nghĩ ngợi gì, nhưng lúc thấy phản ứng của hai đứa, tim bà giật thót.

Xem , Trương Hồng để ý Tô Mộc , nếu Trương Hồng là con gái nhà bên trong làng, Tô chắc chắn sẽ mừng, nhưng Trương Hồng là cô gái tri thức từ thành phố về, chắc chắn sẽ về thành phố, nếu hai đứa thực sự ý nghĩ gì nên , chắc chắn cũng chẳng kết cục gì.

Nỗi lo lắng của Tô, Tô Mộc hề , bây giờ đối với Trương Hồng cũng suy nghĩ gì khác, chỉ thấy mấy cô gái thành phố đều sách, tri thức văn hóa, nên tôn trọng.

Còn về Trương Hồng, trong lòng cô quả thực chút tình cảm mơ hồ với Tô Mộc, nhưng là nữ đồng chí, cô cũng ngại dám , vốn dĩ cảm ơn Tô Mộc đàng hoàng, nhưng trong làng truyền lời đàm tiếu khác, đành lấy danh nghĩa tặng hết đồ ăn cho Tô Hiểu.

Tô Hiểu bây giờ vui mừng khôn xiết, Tiêu Đông Thư huyện những mang đậu xanh về cho cô, còn mua nhiều bánh kẹo như , chỉ cần đồ ăn, Tô Hiểu vui hơn bất cứ thứ gì, cho dù Tiêu Đông Thư cả ngày cứ nở nụ đáng ghét treo môi, cô cũng ý định động thủ.

Nể mặt đống đồ ăn thì tha cho .

Tiêu Đông Thư cũng chẳng hiểu vì , Tô Hiểu ăn vui vẻ như thế, cũng thấy vui, cứ như là tự ăn .

Hai ăn chực bữa tối ở nhà họ Tô, mới về khu tri thức, Hứa Thiến vẫn về nhà Văn Quyên, Trần Quân tự cũng ăn uống gì , Tiêu Đông Thư hỏi một câu, Trần Quân cũng thèm đáp, tuy thấy kỳ lạ, nhưng cũng hỏi tiếp.

Mỗi tự về phòng dọn dẹp đồ đạc lấy về hôm qua, Tiêu Đông Thư về phòng, phát hiện đồ của Trần Quân dọn xong, chiếm hết cả cái tủ đựng quần áo.

Quần áo mà nhà mang tới là đồ dày mùa đông, quả thực là tốn chỗ. Tiêu Đông Thư bất đắc dĩ chỉ thể gấp quần áo của gọn gàng, dùng vải bọc , đặt thẳng lên nắp tủ.

Lại dọn dẹp phiếu lương thực, cất gọn cái túi vải cũ.

Bốn chuẩn một cái hộp gỗ nhỏ, ban đầu là mỗi tháng đều bỏ đó lượng phiếu lương thực như , dùng hết thì thêm , như thì sổ sách của thể tính toán rõ ràng hơn,

xét thấy đồ ăn của nữ đồng chí luôn ít hơn nam đồng chí, nên mới để hai nữ đồng chí mỗi tháng bỏ ít hơn hai cân. Như , cũng ai thấy .

Tô Hiểu từ sáng nay lúc tỉnh dậy cảm thấy quên mất chuyện gì đó, nhưng cứ mãi nhớ , cho đến khi ăn tối xong, rửa mặt giường, thấy đống đồ ăn Tiêu Đông Thư mang đến, cô mới nhớ hôm nay là sinh nhật của ở kiếp .

Ở thời mạt thế, gì còn chuyện sinh nhật, mỗi ngày thể lấp đầy bụng là quá , tính , Tô Hiểu lâu lắm ăn mừng sinh nhật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tn60-nu-nhan-vat-phan-dien-thoi-mat-the-o-nhung-nam-60/chuong-62.html.]

Cũng bao giờ nhớ để ăn mừng, nào cũng là qua lâu mới đột nhiên nghĩ , , hình như đón sinh nhật.

khác , bây giờ cô , cô thể tự cho một điều ước sinh nhật, cho dù thể để khác , tự cô cũng thể thực hiện nó.

“Cha, , hai ngủ ạ?” Tô Hiểu ôm gối, gõ cửa phòng cha Tô.

“Hiểu Hiểu , ngủ , chuyện gì thế con.” Cha Tô tiếng dậy.

“Cha, con , tối nay con ngủ với cơ.”

Cha xong ngây , ngủ với á? Từ khi tách phòng ngủ, Tô Hiểu bao giờ ngủ cùng ai nữa, là con gái lớn ngủ riêng, hôm nay ngủ với ?

Mẹ Tô khi ngạc nhiên thì vô cùng vui mừng, con gái hiếm hoi ngủ cùng , đương nhiên là đồng ý .

“Ông nó, ông ngủ một , ngủ với Hiểu Hiểu đây,” ôm gối khoác áo choàng dậy.

Cái … Cha Tô Tô động tác nhanh nhẹn ngoài thì vô cùng cạn lời, ông cản , nhanh thế gì cơ chứ!

Tô Hiểu ôm gối chờ phản hồi từ trong phòng, thì thấy dậy, giây tiếp theo cửa trực tiếp mở , “Đi nào, Hiểu Hiểu, tối nay ngủ với con.”

“Vâng ạ.”

Hai con giường đất, Tô Hiểu ở mạt thế quen, bao giờ để khác xuất hiện trong phòng ngủ của , cho dù chỉ bước một vòng cô cũng sẽ thấy bất an, nhưng bây giờ bên cạnh cô, cô thấy an tâm, hề chút đề phòng nào.

Trong gian như thế , Tô Hiểu bỗng nhiên chút nỡ ngủ, “Mẹ, xem hôm nay Trương Hồng và Tiêu Đông Thư mang đến nhiều đồ thế, tuy bình thường nhà chăm sóc họ ít, nhưng cái cũng quá nhiều đấy.”

Nghĩ đến chuyện , tim đập thình thịch, hai và Trương Hồng… chuyện khó giải quyết đây!

“Họ chẳng bảo , nhà mang đến cho họ ít, ăn hết mang qua biếu một ít cũng là bình thường, chỉ là……”

Mẹ Tô ngừng một chút.

“Chỉ là, lo lắng hai và Trương Hồng sẽ kết quả đúng , lo lắng Trương Hồng sẽ về thành phố, còn hai thì làng cả đời.”

Tô Hiểu Tô.

“Ôi…! thế.” Cách một lúc lâu, Tô mới thở dài nặng nề, đây chính là điều bà lo lắng, chỉ sợ hai đứa lún sâu sẽ lỡ dở cả đời mất!

“Mẹ ơi, con , con cháu tự phúc của con cháu, cũng đừng lo lắng chuyện nữa, hai và Trương Hồng nếu duyên thì dù thế nào cũng sẽ đến với , nếu thể ở bên thì cũng là do hai duyên phận, chuyện thể tác động .”

Loading...