Nghĩ , Trần Quân về phòng.
Cũng tặng đồ cho Văn Quyên như còn Hứa Thiến, còn lo thế nào để lấy lòng Văn Quyên, giờ Hứa Thiến cơ hội, nhà mang cho cô ít đồ ăn thành phố, những thứ Văn Quyên chắc chắn từng ăn, mang cho cô chắc chắn cô sẽ vui, chẳng qua chỉ là một cô gái thôn quê trong thung lũng thôi mà, dễ dỗ lắm.
Hứa Thiến là đồng chí nữ, tặng đồ cho Văn Quyên đương nhiên cần tránh mặt ai, trực tiếp thu dọn những thứ cô thích ăn đến nhà Văn Quyên.
“Dì Văn, em Văn Quyên nhà ạ?”
Hứa Thiến bước cổng nhà Văn, gọi mật.
Cái tiếng Dì Văn mật khiến Mẹ Văn nổi da gà, ngay cả khi Hứa Thiến ở đây đây, cô cũng nhiệt tình như .
“À, , , nó ở trong phòng.”
Mẹ Văn xoa xoa bùn tay, toe toét, “Cô tìm nó việc gì ?”
“À, cũng gì to tát, chỉ là tối qua cháu đến thăm cháu, mang cho cháu một ít đồ ăn thành phố, cháu nghĩ thời gian phiền nhiều , nên mang một ít đến cho em Văn Quyên, dì , dì nếm thử kẹo mè xửng .”
Hứa Thiến móc một miếng kẹo mè xửng từ túi vải, nhét miệng Mẹ Văn.
“Ôi, cái kẹo ngọt thật, đồ thành phố đúng là khác với chỗ .” Dì Văn càng hiền hậu hơn, “Quyên ở trong phòng đấy, cô .”
“Vâng, .”
Văn Quyên đang trong phòng may mặt giày, sớm thấy tiếng Hứa Thiến và Mẹ Văn chuyện ngoài sân . Văn Quyên trong lòng khinh thường Hứa Thiến.
Đời , Hứa Thiến luôn đồn là tác phong riêng tư , chỉ lôi kéo với ít đàn ông trong thôn, mà còn luôn ý đồ với Tiêu Đông Thư.
Ngay cả đời lúc đầu, Hứa Thiến cũng ý đồ với Tiêu Đông Thư, chẳng qua là sinh trong một gia đình , trời sinh vẻ quyến rũ đàn ông.
dù thích Hứa Thiến đến mấy Văn Quyên cũng sẽ thể hiện , vì Tiêu Đông Thư và Trần Quân đều ở cùng Hứa Thiến trong Khu Thanh Niên Trí Thức, chỉ cần giữ quan hệ với Hứa Thiến, thì tìm hiểu chuyện của hai họ sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Hơn nữa Hứa Thiến cũng như Trương Thúy Thúy, đều là đầu óc, chỉ cần động chút tâm tư là thể nắm cô .
“Ôi, em Văn Quyên, em đang may mặt giày .”
Hứa Thiến bước phòng, mật xuống cạnh Văn Quyên, mở túi cho Văn Quyên xem,
“Em Văn Quyên , tối qua chị đến thăm chị, mang cho chị một ít đồ ăn thành phố, chị nghĩ đồ ngon thì ăn cùng với em Văn Quyên mới , nên mới mang qua cho em.”
Văn Quyên những thứ trong túi vải, quả thực đều là những thứ cô từng ăn, Hứa Thiến đến đây là để khoe khoang ?
“Vậy thì cảm ơn Chị Hứa Thiến , đồ thành phố em từng ăn .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tn60-nu-nhan-vat-phan-dien-thoi-mat-the-o-nhung-nam-60/chuong-61.html.]
Văn Quyên cũng hiền hòa, đáp .
“Em gái, chị thấy em may mặt giày khéo thật đấy, chị vụng về cứ may , thời gian em dạy chị đấy!”
Quả nhiên, ở thôn dễ dụ thật, đưa một chút đồ ăn là thể mua chuộc , hiểu chính là hiểu .
Cả hai đều coi thường đối phương, nhưng cần lấy lòng cô , tuy tâm tư khác , nhưng vẫn hòa thuận.
Tô Hiểu đang xách nửa con thỏ Dì Hai Tô sạch, định đến Khu Thanh Niên Trí Thức, thì gặp Tiêu Đông Thư và Trương Hồng đang xách nhiều đồ.
Hai cũng đang về hướng nhà cô , Tô Hiểu liền tại chỗ đợi hai họ đến, , cứ để họ mang về luôn, đỡ cho một chuyến.
“Hiểu Hiểu, đấy?” Trương Hồng bước nhanh đến mặt Tô Hiểu.
“Mẹ tớ bảo tớ mang thỏ cho các , lúc về các mang theo luôn.” Tô Hiểu hề ngại ngùng, cứ chằm chằm gói đồ ăn giấy dầu trong tay Tiêu Đông Thư.
Tiêu Đông Thư thấy ánh mắt của Tô Hiểu, khóe miệng nhếch lên , cô gái nhỏ đúng là một con mèo tham ăn mà!
Thấy Tiêu Đông Thư , Tô Hiểu ngại, sờ mũi về nhà .
“Ối chao, các cháu gì đấy, mang nhiều đồ thế qua, đều là đồ bố các cháu mang đến , giữ ăn chứ! Mang qua đây gì!” Dì Hai Tô hiếm khi nghiêm mặt với Tiêu Đông Thư và Trương Hồng.
“Dì ơi, thời gian cũng nhờ dì chăm sóc, cháu cũng mang gì , là chút quà vặt ở nhà thôi, dì đừng khách sáo với cháu.”
Trương Hồng khoác tay Dì Hai Tô, nũng nịu .
“Hơn nữa Hiểu Hiểu mang thịt cho chúng cháu nhiều như , chút đồ của cháu nhằm nhò gì!”
Nói Trương Hồng lấy chiếc áo khoác nhờ mua cho Dì Hai Tô , “Dì ơi, đây là cháu mua cho dì, dì mau thử xem ạ?”
“Ê ê, cái , những đồ ăn vặt chúng nhận thì cũng nhận , cái áo thì nhất quyết lấy nữa.”
Dì Hai Tô liên tục xua tay, nhận chiếc áo đó.
Tô Hiểu ở bên cạnh nhận lấy kẹo mè xửng Tiêu Đông Thư đưa cho cô , đang ăn vui vẻ, thấy Dì Hai Tô cứ từ chối, cô lẩm bẩm trong miệng: “Mẹ, cứ nhận , cả năm cũng một cái áo t.ử tế nào, đợi hôm nào con và các lên núi săn cho Trương Hồng hai con thỏ là !”
“ dì, dì cứ Hiểu Hiểu , mau thử xem cái áo , nếu dì thật sự cảm thấy ngại, thì đợi hôm nào bảo Hiểu Hiểu dẫn cháu lên núi dạo vài vòng.”
Nói , Trương Hồng khoác chiếc áo khoác vải đó lên Dì Hai Tô.
Chiếc áo dài màu xanh quân đội, mặc Dì Hai Tô còn trẻ mấy phần, “Chất liệu vải thật, cỡ cũng vặn.”
Dì Hai Tô nhẹ nhàng vuốt ve chiếc áo, từng mặc chiếc áo nào thoải mái như , trong lòng càng thêm nhớ đến lòng của Trương Hồng.
Trương Hồng chi tiết kích cỡ quần áo của Dì Hai Tô trong thư gửi , nên cỡ áo đương nhiên là vấn đề gì.