Nghe Hứa Thiến ngã ở , Trương Hồng mới yên tâm: "Vậy cô mau tắm rửa , xem còn chỗ nào trầy xước , ngủ sớm nhé, dọn giường đây."
Nói xong, Trương Hồng phòng, trời tối nên kịp rõ khuôn mặt vẫn còn ửng đỏ của Hứa Thiến.
Ngày hôm , ban ngày Hứa Thiến với Trương Hồng là từ giờ lên núi cùng họ nữa. Ăn cơm tối vội vàng xong, Hứa Thiến lén lút đến đầu núi phía .
Lý Tam Lão quả nhiên chờ sẵn ở đó.
Cứ như , mỗi ngày bữa tối Hứa Thiến đều đến đó tìm Lý Tam Lão, để kiếm một bó củi.
Hai quấn quýt một lát, ngày nào cũng đến chín mười giờ mới về. Ngày nào về cũng thở hổn hển vì cõng một bó củi, nên cũng ai nghi ngờ cô việc khác.
Vì ban ngày luôn đồng, hai dám gì, vượt qua giới hạn. Cho đến khi việc đồng áng kết thúc, Lý Tam Lão mới dám thật sự ăn sạch Hứa Thiến.
Hai đầu nếm trái cấm thì thể dừng , còn thỏa mãn với hai tiếng đồng hồ hẹn hò mỗi ngày. Lý Tam Lão thì dễ , một đêm về nhà cũng , nhưng Hứa Thiến thì .
Chỉ thể đổi giờ. Lý Tam Lão ăn cơm tối xong là đến, đợi đến nửa đêm, đều ngủ say, Hứa Thiến mới lén lút chạy đến. Hai tùy ý ồn đến mấy giờ cũng , chỉ cần về khi trời sáng, thức dậy là xong.
Lần , hai càng thêm phóng túng, cuồng mấy trong một đêm, ngủ thẳng ở đó. Gần sáng mới vội vã về nhà. Cứ như thế, cũng ai phát hiện.
Cho đến khi khu nhà thanh niên tri thức sắp xây xong. Một đêm nọ, hai đang vui vẻ thỏa mãn thì đột nhiên thấy tiếng chóp chép lờ mờ. Lý Tam Lão kéo quần, cầm d.a.o phát cỏ, ngoài xem thử. Trời ơi, một con lợn rừng to đang ục ịch ăn ở bờ sông!
Lý Tam Lão lập tức nảy ý, vội vàng đưa Hứa Thiến về, đến nhà đội trưởng. Anh là vô tình đụng lúc bắt thỏ. Đội trưởng liền gọi ngay hai mươi đến bắt con lợn rừng đó.
Trên đường về, đều khá phấn khích, liên tục khen ngợi Lý Tam Lão. Lý Tam Lão lập tức cảm thấy vinh dự. Ngày hôm , đội trưởng càng đề cử tuyên dương , còn riêng cho thịt. Lý Tam Lão chỉ thiếu nước hếch mũi mà thôi.
Lý Tam Lão nhận thịt, về nhà cắt một miếng thật lớn, phần còn đưa cho già. Anh cầm miếng thịt đó ngoài. Rõ ràng là tìm cô vợ bé của . Hai chia thịt thế nào thì đến.
Hai nhà họ Vương và họ Tô về nhà , đường rôm rả. Đàn ông thì chuyện đàn ông, đàn bà thì chuyện đàn bà để tám. Tô Hiểu một bên , chen lời.
Thế , Tiêu Đông Thư liếc Tô Hiểu đang cuối cùng, cũng chậm rãi giảm tốc độ, đến bên cạnh Tô Hiểu.
"Đồng chí Tô Hiểu."
Tiêu Đông Thư mắt vẫn phía , giả vờ vẻ tự nhiên: "Mấy ngày nay trời càng lúc càng nóng, chú ý nắng đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tn60-nu-nhan-vat-phan-dien-thoi-mat-the-o-nhung-nam-60/chuong-40.html.]
Tô Hiểu cũng đầu, vẫn giữ trạng thái cũ: "Biết ," một lát thêm: "Cảm ơn."
Tiêu Đông Thư phía trò chuyện thêm hai câu với Tô Hiểu, cũng chẳng gì quan trọng, chỉ là tìm cơ hội để chuyện với cô mà thôi.
Vốn dĩ nhiều như cùng, hai cùng cũng thể gây chú ý cho khác. sáng nay, Tô Hiểu là lên núi cùng Tiêu Đông Thư, Tô để tâm .
Tuy là Hiểu Hiểu nhà ** "mở lòng" chuyện hẹn hò, nhưng Tiêu Đông Thư thì chắc. Người từ thành phố đến đa mưu túc kế lắm! Biết Tiêu Đông Thư để ý Hiểu Hiểu nhà , nên mới tỏ vẻ ân cần như .
Thế nên Tô cứ chằm chằm Tiêu Đông Thư từ lúc đến, quan sát phản ứng của . Quả nhiên thằng nhóc xuống phía tìm Hiểu Hiểu.
Mẹ Tô ngầm lo lắng, nhưng cũng thể gọi lớn Tô Hiểu giữa thanh thiên bạch nhật như . Nếu , cả nhóm chẳng đều thấy hết , dù chẳng chuyện gì cũng chịu nổi buôn chuyện !
Cuối cùng cũng về đến nhà, Tô vội vàng kéo con trai thứ hai , hỏi kỹ xem ngày thường Tiêu Đông Thư tìm cách gần Tô Hiểu .
Tô Mộc Tô hỏi đến sững sờ, lôi chuyện . Tiêu Đông Thư ngày thường cũng tiếp xúc gì với em gái , chỉ là lên núi thì gặp thôi. Vừa nghĩ đến chuyện lên núi, Tô Mộc liền hỏi là vì .
Tối qua Tiêu Đông Thư và Tô Hiểu lên núi cùng , là tình cờ gặp. Tô Mộc tin, cộng thêm việc Tô hỏi thế , chắc chắn là Tiêu Đông Thư ý đồ khác với em gái .
mà...
"Mẹ, con thấy Đông Thư tìm cách gần em gái. con thấy, Tiêu Đông Thư cũng tệ. Mẹ xem, là thành phố, văn hóa, kiến thức, cũng khinh thường nông thôn . Lại còn lên núi cùng , ngày thường việc gì cũng xung phong , chăm chỉ! Nếu thật sự để ý Hiểu Hiểu nhà , con thấy cũng chẳng gì ."
"Mày cái quái gì! Đồng chí Tiêu là thành phố! Bây giờ là về nông thôn thôi, nhất định về đấy! Đến lúc đó em gái mày chẳng chỗ mà !"
Lời Tô sai, những thanh niên tri thức ở đây cuối cùng nhất định thành phố.
Việc thanh niên tri thức lên núi xuống nông thôn là bắt buộc, hưởng ứng lời kêu gọi của Chủ tịch, là để những đứa trẻ thành phố tiếp nhận "tái giáo dục". Không lệnh và chỉ tiêu từ cấp phân bổ xuống thì thể về .
ở đây thì khác. Tuy việc thanh niên tri thức về nông thôn ở đây cũng là quy định cứng nhắc, nhưng lựa chọn. Địa điểm thể chọn, thời gian thể chọn. Mục đích chính là dạy văn hóa cho trẻ em nông thôn, mang kiến thức đến nông thôn, dẫn dắt nông thôn tiến bộ.
Như , khi thanh niên tri thức trở về, đều mang theo công lao. điểm quan trọng nhất là thời gian trở về của thanh niên tri thức trong tay đội trưởng sản xuất. Nếu đội trưởng cho phép , dù gia cảnh mạnh đến cũng .
Tuy nhiên, như mặt trái. Nếu đội trưởng đồng ý thì việc thanh niên tri thức ở nông thôn cả đời là hợp lý. Do đó cũng quy định chỉnh, thời gian thanh niên tri thức về nông thôn quy định nghiêm ngặt trong hai đến mười năm.
Nghe , Tô Mộc cũng thấy lắm. Là do nghĩ đơn giản . Đông Thư vẫn về thành phố, chắc chắn cùng đường với .