Tô Hiểu lúc cũng tỉnh , ngủ bao nhiêu, đầu còn đau. là từ sung sướng trở giản dị thì khó, trong tận thế bao ngày ngủ ngon, chẳng vẫn sống sót đấy thôi. Giờ về đây một thời gian, sống một cuộc sống , thức đêm một bữa thấy đau đầu.
Tô Hiểu xoa đầu bước , ngang qua nhà thấy bố cô gọi là vứt cái gì? Trong nhà còn gì nữa? Chẳng là “gói thịt lớn” cô mang về hôm qua ! Vứt ? Hôm qua khó khăn lắm mới săn , còn gặp chuyện m.á.u ch.ó nữa.
Ai vứt thì cãi với đó!
“Bố! Bố mau bỏ thịt của con xuống!” Tô Hiểu vội vàng buộc tóc . Vừa lúc thấy bố Tô cầm gói thịt lên.
“Hiểu Hiểu? Chỗ thịt thật sự là thằng nhóc đưa đến?” Bố Tô thấy Tô Hiểu đến càng tức giận hơn!
“Thằng nhóc nào? Cái là tối qua con ngoài săn !”
Ái chà, mấy ngày ăn thịt tươi, cất giữ cẩn thận mới .
“Tự săn ? Con tối qua ngoài ?” Mẹ Tô càng thêm sợ hãi, “Con bé ! Mẹ với con thế nào? Bảo con tự lên núi, tự lên núi! Con còn ban đêm! Nếu con mệnh hệ gì, ai thể ?!”
Bà tới vỗ một cái lưng Tô Hiểu, tiếng vỗ khá to. Tô Hiểu còn kịp đau, bà xót ruột xoa xoa một lúc, nhưng miệng thì ý định tha cho cô!
Bố Tô bên cạnh cũng râu ria dựng lên, mắt trợn tròn, “Tô Thực! Tô Mộc! Hai đứa mau dậy cho bố!”
Nghe thấy bố giận dữ gọi tên, hai vội vàng mặc quần áo chạy . Vừa nhà thấy bố và em gái đều ở đó. Em gái mặt cảm xúc, bố thì giận dữ ngút trời. Có chuyện gì thế ?
Tô Mộc nháy mắt hiệu cho em gái, định tìm hiểu tình hình, nhưng em gái vẫn mặt biểu cảm, thèm , đừng là cho một chút gợi ý.
“Tô Mộc! Mày gì đấy! Còn dám em gái mày!”
Tô Đại Căn nhấc chân cởi giày , giơ lên đ.á.n.h Tô Mộc, “Tao bảo chúng mày dẫn nó lên núi , chúng mày thì ! Không bỏ sót nào! Chúng mày xem, giờ nó còn dám một lên núi nửa đêm! Nếu xảy chuyện gì thì ?!”
Nghe lời bố Tô , Tô Mộc và Tô Thực đều ngơ ngác, nhầm đấy chứ, em gái một lên núi nửa đêm? Nhìn về phía em gái, Tô Hiểu vẫn vẻ mặt cảm xúc, chỉ là trong mắt lóe lên chút d.a.o động khác lạ.
Tô Mộc quên né, bố Tô cũng khách khí, “Bốp bốp bốp” mấy phát đế giày giáng xuống. Tô Mộc lúc mới phản ứng , nhưng cũng dám né, cứ im lặng chịu đòn, ngay cả một tiếng đau cũng dám kêu.
Tô Thực cũng động đậy, bố đ.á.n.h xong em trai thì sẽ đến lượt .
Hiếm hoi một , khi Tô Đại Căn đ.á.n.h con, Tô ngăn cản, bà vẫn còn sợ hãi đây .
“Bố, bố đừng đ.á.n.h Cả Hai nữa, là của con, là con tự lên núi.”
Tô Hiểu hai trai đang im lặng, trong lòng chút áy náy. Lâu cảm nhận sự bao dung và rộng lượng, cô thể họ chịu tội .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tn60-nu-nhan-vat-phan-dien-thoi-mat-the-o-nhung-nam-60/chuong-35.html.]
Tay bố Tô giơ lên Tô Hiểu giữ . Ông dùng sức đè xuống, nhưng tài nào . Ông đầu tiên thẳng sức mạnh của con gái. Dù đều Hiểu Hiểu tỉnh sức mạnh tăng lên, nhưng ông luôn nghĩ một cô gái, sức mạnh lớn thì lớn đến .
Lần ông cảm thấy, sức mạnh của Hiểu Hiểu lẽ kém gì .
Bố Tô buông tay, thở dài thườn thượt: “Hiểu Hiểu , bố cho con lên núi, chỉ là con gái con đứa nửa đêm ngoài nguy hiểm quá. Nếu chuyện gì xảy , ai thể ? Làm mà cứu con?”
“Bố, con sai , cũng đừng sợ nữa. Tối qua con ngoài một , con cùng đồng chí Tiêu bên cạnh. Hai đứa con chỉ săn chút đồ về nhà ăn thôi, mấy ngày nay ăn ở bếp ăn tập thể ngon miệng lắm.”
Tô Hiểu lau nước mắt, đấu tranh tâm lý lâu, cuối cùng cũng kéo tay Tô, nhẹ nhàng giải thích. Kể từ khi sống , một thói quen của cô cuối cùng cũng dần dần đổi, cuối cùng cũng sống ngày càng giống một bình thường hơn.
“Tiêu Đông Thư? Thằng nhóc đó cùng em á?”
Bố Tô còn gì, Tô Mộc nhảy dựng lên, giận đến mức dậm chân. Anh ngay mà, cái tên Tiêu Đông Thư chắc chắn ý đồ với em gái , nào gặp cũng như một con cáo.
Còn dám ngoài cùng em gái ?
Tô Mộc càng nghĩ càng giận, , tìm nó! Bắt nó cho rõ ràng!
Nghĩ , Tô Mộc tức giận bước ngoài.
“Anh Hai! Anh ! Anh nghĩ sai . Em và Tiêu Đông Thư là tình cờ gặp . Không hề hẹn !”
Anh Hai trong đầu nghĩ gì , cứ thế mà tìm , dù chuyện gì, cũng sẽ .
Mồm miệng của mấy cô, mấy thím trong thôn , nào cũng giỏi hơn nào. Nếu để ngoài , xương sống của bố cô cũng chọc gãy mất.
“Tô Mộc, cái thằng đầu óc , mày tìm nó , em gái mày mà lấy chồng!” Mẹ Tô cũng lo lắng thôi.
Tô Mộc , cũng thấy liều lĩnh, nhưng vẫn nuốt trôi cục tức . Thằng nhóc Tiêu Đông Thư ! Dám mơ ước em gái ?!
“Em gái, em thật với Hai , thật sự là tình cờ gặp ?”
“ . Bình thường hai đứa em cũng liên lạc gì khác. Không tình cờ gặp , em rủ cùng lên núi chứ? Chân tay vụng về, vướng víu.”
Tô Hiểu bĩu môi. Nhớ bộ dạng Tiêu Đông Thư vụng về nhổ lông gà tối qua, cô còn chê kịp, thể rủ chứ!
Tô Thực và Tô Mộc , quả thực là như thế. Bình thường hai họ còn em gái chê vụng về, huống chi là Tiêu Đông Thư mới đến đầy một tháng. Nếu em gái tìm cùng lên núi săn bắn, chắc chắn sẽ tìm .
Còn bố Tô thì cũng yên tâm hơn một chút. Vừa là cùng Tiêu Đông Thư, tim Tô nhảy lên đến cổ họng.
Tuy đồng chí Tiêu Đông Thư bà gặp qua , cũng thanh tú, chỉ là luôn cho cảm giác khó gần. Rõ ràng luôn tươi , nhưng cảm thấy đúng, Tô cũng rõ , rốt cuộc là vì .