Với suy nghĩ đó, Tiêu Đông Thư sâu hơn một chút. Đồ vật ở đây quả thực ít, thỏ cũng nhiều hơn ngọn núi . Bây giờ là ban đêm, Tiêu Đông Thư cũng sợ tới.
Khoảng thời gian theo mấy em nhà họ Tô học ít mẹo nhỏ săn bắn, bắt vài con thỏ rừng thành vấn đề.
Tô Hiểu ở cây Tiêu Đông Thư, đúng là… ngốc c.h.ế.t , con thỏ to nhất, béo nhất ! Sắp chạy , còn đuổi theo một con thỏ con.
Cuối cùng nhịn nữa, Tô Hiểu nhảy xuống mấy bước, giơ một tảng đá nhỏ trọng lượng ném thẳng con thỏ đó.
Tiêu Đông Thư mới dùng d.a.o c.h.é.m c.h.ế.t con thỏ nhỏ , liền thấy một nhảy xuống gốc cây. Anh sợ hãi theo bản năng ném con d.a.o .
Bóng lóe lên, né .
Tiêu Đông Thư chỉ thấy bóng chút quen mắt, còn kịp nhớ đây rốt cuộc là ai, liền thấy bóng : “Ngốc c.h.ế.t , đừng là dạy săn bắn.”
Tô Hiểu!
“Đồng chí Tô Hiểu!? Sao cô ở đây?”
Tiêu Đông Thư vẻ dịu dàng, khác với hung dữ bắt thỏ và ném d.a.o về phía Tô Hiểu.
Tô Hiểu bĩu môi, đóng kịch thật giống, cứ như là gặp .
“Săn bắn.”
Tô Hiểu ném con thỏ béo đ.á.n.h choáng xuống chân Tiêu Đông Thư.
Bĩu môi, nhảm, đến săn b.ắ.n chẳng lẽ đến ngủ?
“Thật trùng hợp, cũng đến săn bắn,” Tiêu Đông Thư hiền hòa, “ đồng chí Tô Hiểu cô từ cây xuống thế.”
Tiêu Đông Thư nheo mắt, theo dõi ?
Tô Hiểu , tiếp tục bên trong. Tô Hiểu đầu tiên đến ngọn núi . Cô thăm dò hết những thứ trong núi, nếu cô thể trực tiếp đến đêm khuya thế .
“Trên cây tầm , thể thấy nhiều thứ, điều đơn giản hiểu ?” Tô Hiểu bẻ một cành cây, một cành khá to, cầm để thăm dò đường .
Bình thường thấy ai đến, nghĩa là thực sự ai đến. Vẫn nên cẩn thận thì hơn, kẻo săn thú rừng giẫm bẫy của khác.
Nghe lời Tô Hiểu , Tiêu Đông Thư thầm, quả nhiên là một cô gái khác biệt, nửa đêm nửa hôm ai dám một lên núi?
Dần dần, khi Tô Hiểu phát hiện ngày càng nhiều bẫy, Tiêu Đông Thư nữa. Phần lớn những cái bẫy đều thể phát hiện . Khả năng quan sát của Tô Hiểu quả nhiên đáng kinh ngạc, dường như cô sinh là để dành cho bóng tối.
Tô Hiểu? Càng ngày càng bí ẩn , hôn mê một đổi nhiều đến ? Lần về nông thôn thực sự ngày càng thú vị .
Tiêu Đông Thư bóp nhẹ ngón tay , tiếp tục theo Tô Hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tn60-nu-nhan-vat-phan-dien-thoi-mat-the-o-nhung-nam-60/chuong-33.html.]
Tối hôm đó Tô Hiểu một nữa mới nhận thức của Tiêu Đông Thư về cô. Cả về tốc độ lẫn sức mạnh, đều là điều mà một đàn ông trưởng thành chắc theo kịp.
Lần Tiêu Đông Thư suy nghĩ khác, chỉ nghĩ lẽ là do cô lên núi nhiều , quen tay việc mà thôi.
Tiêu Đông Thư cũng giúp gì nhiều, chỉ giúp bện vài sợi dây cỏ, buộc gà rừng và thỏ rừng với cho tiện mang .
Chưa đầy một tiếng đồng hồ, hai săn năm con thỏ rừng, hai con gà rừng, còn lấy một tổ ong. Tiêu Đông Thư ong đốt cổ tay, lập tức sưng to một cục, đau ngứa. Tiêu Đông Thư cố nhịn kêu lên.
Tô Hiểu liếc cũng gì, xách thỏ rừng về phía bờ suối. Mấy con thỏ cần sạch, nếu mang về nhà để cũng bốc mùi. Để ở núi , chừng sẽ con vật nào đó ăn mất.
Trên đường , Tiêu Đông Thư hai tay xách mấy con thỏ rừng, Tô Hiểu một tay xách gà rừng, tiện tay bứt mấy chiếc lá lớn, nhổ cỏ dại gì đó.
Tiêu Đông Thư ném thỏ xuống bờ sông, rửa tay ánh trăng. Cổ tay sưng to hơn nữa. Cử động một chút cũng đau. Trên đường đến đây cố nhịn kêu đau, kêu đau mặt một cô gái nhỏ, thể mất mặt .
Tô Hiểu cũng rửa tay bên cạnh , vẩy nước, lau khô quần áo. Cô kéo tay của Tiêu Đông Thư qua, ánh trăng, lườm Tiêu Đông Thư đang vẻ giãy giụa.
“Hơi đau, ráng chịu một chút.” Chỗ cổ tay sưng lên một lỗ nhỏ, kim ong chắc vẫn còn bên trong, lấy .
Tiêu Đông Thư còn hiểu Tô Hiểu định gì, chỉ cảm thấy bàn tay đang kéo lạnh, đột nhiên cổ tay đau nhói!
“Á! Ái…” Tiêu Đông Thư kêu lên.
Tô Hiểu hất , lườm Tiêu Đông Thư một cái, cũng gì, nhặt lấy nắm cỏ dại nhổ, rửa sạch trong nước, cho miệng nhai.
Nhổ tay, cô kéo tay Tiêu Đông Thư qua. Không cái kiểu cẩn thận khi bôi thuốc, trực tiếp vỗ mạnh lên tay Tiêu Đông Thư.
Tiêu Đông Thư động tác của cô cho sợ đến mức dám cử động, đó kịp phản ứng, cô đang bôi t.h.u.ố.c cho ? Đang… quan tâm ?
Nhìn Tô Hiểu đang cúi đầu xử lý thỏ, Tiêu Đông Thư đột nhiên cảm thấy gì đó khác lạ.
Cầm d.a.o lột da thỏ, tay máu, m.á.u còn b.ắ.n lên cả quần. Rõ ràng là một cảnh tượng đẫm m.á.u như , Tiêu Đông Thư thấy Tô Hiểu lúc , chút… xinh ? Không , đúng, ý nghĩ biến thái như .
Tô Hiểu là một nữ ma đầu lột da thỏ mà mắt chớp, thấy cô xinh ? Cô gái nhỏ nào mà chẳng thích thú khi thấy thỏ, nhích nổi chân. Anh cảm xúc gì với những cô gái yếu đuối đó, mà thấy cô xinh ?
Tiêu Đông Thư ngừng lắc đầu. Tô Hiểu cảm thấy bên cạnh đang động đậy, đầu thì thấy Tiêu Đông Thư đang lắc đầu như cái trống bỏi. Người … bệnh đấy chứ, một chơi gì ?
“Này, qua đây.”
Tô Hiểu con thỏ một cái, da thỏ … thể giữ , đợi trời lạnh cái áo ấm cho ông Tô cũng .
Nghe Tô Hiểu gọi , Tiêu Đông Thư mới dừng những suy nghĩ lung tung , ngẩng đầu , Tô Hiểu thậm chí còn thèm .
“Sao thế, đồng chí Tô Hiểu?”
“Anh qua giúp nhổ lông gà rừng , chỗ nào nhổ thì dùng d.a.o chặt luôn.” Tô Hiểu ném con gà rừng cho .
Da thỏ nếu giữ thì thể xé tùy tiện như , xé hỏng khâu thì sẽ ấm nữa, giữ nguyên vẹn cả tấm mới . Việc tốn công sức, nếu tự lột xong chỗ gà rừng, chắc chắn sẽ đến nửa đêm. Mai dậy sớm, e là dậy nổi.