Tô Hiểu gật đầu, “Tỉnh ạ, ơi, Tình Tình chắc đói .”
“Nhìn vẻ là đói , tã mới cho con bé, vẫn , trông là đói lắm .” Ôn Thư Ngọc xót xa hôn lên má nhỏ của cháu gái, về phía bếp.
“Ông Tiêu! Bột ăn dặm múc xong ! Bảo ông xem giúp mà xem lâu thế.” Ôn Thư Ngọc trừng mắt, ánh mắt liếc qua thấy cô con dâu bên cạnh mới dịu một chút.
Tiêu Phong Khải bưng một bát nhỏ , “Múc xong đây, nào, mau đút cháu gái cưng của ăn cơm nào. Tô Hiểu cũng tỉnh , đói ? Mẹ con nấu cơm xong.”
Tô Hiểu cũng khách sáo, gật đầu. Ngủ cả ngày, buổi sáng mới ăn một bát mì, đúng là đói .
“Không đợi Đông Thư nữa, Tô Hiểu đói thì cứ ăn , hâm nóng cho nó một ít, đợi nó tỉnh dậy tự ăn.” Ôn Thư Ngọc ghế sô pha, một tay bế cháu gái, một tay múc một thìa bột ăn dặm.
Tô Hiểu gật đầu, bếp lấy bát đũa. Lúc cô ngoài, Tiêu Đông Thư đang ngủ say, xem lát nữa cũng tỉnh .
Ôn Thư Ngọc nhận thấy hành động của Tô Hiểu, càng hài lòng gật đầu. Không vẻ ngại ngùng của đầu gặp mặt, tự nhiên coi là một thành viên trong gia đình, như !
Tô Hiểu lấy bát đũa xong, cũng cần ai gọi, thẳng phòng Tiêu Đông Vũ gọi bé đang chơi xếp hình .
“Tô Hiểu, con ăn , đói cả ngày , dỗ Tình Tình , con ăn xong ăn.” Ôn Thư Ngọc cũng câu nệ, lúc đương nhiên sức khỏe con dâu là quan trọng. Đói cả ngày, dày chắc chắn khó chịu lắm.
Tô Hiểu chút ngạc nhiên, “Mẹ, Tình Tình ăn xong tự chơi một lúc mà, sang ăn cơm .”
Mình ăn cơm để chồng trông con, chuyện ở thời hiện đại lẽ gì đáng , nhưng ở đây thì hợp tình hợp lý chút nào. Mình mới đến một ngày, nếu thật sự hiếu thảo thì ! Lúc , Tô kéo cô ít lời, đều là dặn cô cẩn thận mối quan hệ với nhà Tiêu Đông Thư. Sáng nay tiếp xúc một chút tuy bố Tiêu Đông Thư là khó dễ, nhưng cũng thể chừng mực.
Nhìn thấy ánh mắt Tô Hiểu kiên định, Ôn Thư Ngọc thở dài, đặt cháu gái chiếc xe đẩy nhỏ chuẩn sẵn từ sớm, đẩy xe qua đó ăn cơm.
Chương chín mươi chín
Chiếc xe gỗ nhỏ là do vợ chồng Ôn Thư Ngọc đặc biệt đặt cho Tiêu Tình, khung gỗ vuông vức, đều bọc bông mềm mại, lo đau đứa trẻ. Khoảng gian ở giữa lớn, đủ để Tiêu Tình bên trong, tay dùng lực là thể vững. Bốn góc bốn bánh xe, lớn ở bên cạnh đẩy hoặc kéo là .
Bữa cơm đơn giản, chuyện bày biện đón khách gì cả, Tô Hiểu ăn thấy thoải mái. Đói cả ngày, bụng trống rỗng , bữa cơm đơn giản như thế là thích hợp nhất.
Ôn Thư Ngọc cứ tủm tỉm cháu gái bên cạnh , ăn cơm trêu chọc con bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tn60-nu-nhan-vat-phan-dien-thoi-mat-the-o-nhung-nam-60/chuong-235.html.]
Tiêu Tình ngủ cả ngày, bây giờ tỉnh táo, cứ “í ới ” với Ôn Thư Ngọc, đang gì.
Tiêu Đông Vũ ghế ăn cơm bên cạnh cũng thấy cô cháu gái nhỏ thật thú vị, trông mũm mĩm, thật véo má nhỏ của con bé một cái. Nghĩ , bàn tay cầm đũa của bé cũng vươn về phía má Tiêu Tình. cô công chúa nhỏ nể mặt bé, cảm thấy véo má là òa lên.
Tiếng Tiêu Đông Vũ sợ hãi, vội vàng rụt tay , đũa tay cũng quên cả gắp, ngơ ngác cô cháu gái nhỏ hễ ý là , gì.
“Ngoan, cô bé mập , nào.” Tô Hiểu vội vàng đặt bát cơm xuống bế con bé lên, thuần thục dỗ dành.
Ôn Thư Ngọc cũng dậy, đến bên cạnh con trai út, nhẹ nhàng vỗ một cái vai Tiêu Đông Vũ, với Tiêu Tình, “Không , chú út hư, chúng chơi với chú nữa.”
Tiêu Tình vẫn , nhưng mắt to chằm chằm hoa tai của Ôn Thư Ngọc, vẻ thật lòng.
Nhận thấy ánh mắt của cháu gái, Ôn Thư Ngọc hiểu , cô bé , cái vẻ tinh ranh đó, đúng là giống chú út của nó, “Nào, bà bế nào.”
“Con bé còn giả nữa, khan cả cổ họng, mắt ướt tí nào.” Tô Hiểu dở dở đưa Tiêu Tình cho chồng.
Ôn Thư Ngọc tiên tháo hoa tai đang đeo tai xuống, một bên cầm trong tay , một bên nhét tay Tiêu Tình, mới đón cháu gái.
Tiêu Tình lấy chiếc hoa tai hằng mong ước, lập tức nữa, chớp chớp mắt to, toe toét. Sáng sớm về đến nơi, con bé tơ tưởng chiếc hoa tai , kịp về đến nhà ngủ . Bây giờ cuối cùng cũng cầm trong tay.
Ôn Thư Ngọc bảo Tô Hiểu xuống tiếp tục ăn cơm, bế cháu gái trong phòng khách, mắt rời khỏi cháu gái một giây.
“Tô Hiểu, Tình Tình tỉnh ?” Tiêu Đông Thư từ trong phòng xông , tóc tai bù xù, rõ ràng là tỉnh dậy thấy vợ, tiếng con gái , giật .
Vừa thấy con gái đang toe toét trong vòng tay , đang định nhét chiếc hoa tai tay miệng, “Cái ăn .” Nói xong định gỡ chiếc hoa tai khỏi tay Tiêu Tình, cầm lên mới thấy, đầu vẫn còn trong tay , lúc mới yên tâm.
“Nhìn con lôi thôi lếch thếch thế , mau rửa mặt ăn cơm.” Ôn Thư Ngọc bế cháu gái, vẻ mặt ghét bỏ con trai lớn, còn lùi mấy bước, dịu dàng với Tiêu Tình, “Sau Tình Tình luôn xinh , luộm thuộm như bố con.”
Tiêu Đông Thư sờ đầu vẻ mặt ghét bỏ, cảm thấy địa vị của trong nhà hình như giảm sút, gật đầu chào bố, lườm em trai đang thầm, rửa mặt.
Tô Hiểu cũng đặt bát đũa xuống, bếp lấy thêm một bộ cho Tiêu Đông Thư.
“Tô Hiểu, con cứ ăn , đừng lo cho nó, để nó rửa mặt xong tự lấy, thể chiều cái tính công t.ử bột của nó .” Kể từ khi gặp cháu gái nhỏ, thái độ của Ôn Thư Ngọc đối với con trai lớn ngày càng tệ , thế nào cũng bằng cô công chúa nhỏ trong lòng.