[TRỌNG SINH TN 60] XƯỞNG CƠ KHÍ NHỮNG NĂM 60 - Chương 331
Cập nhật lúc: 2025-12-27 04:14:23
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đỗ Tư Khổ cùng cô Trương rời khỏi nhà ăn, bộ về phía ký túc xá nữ. Trên đường thỉnh thoảng công nhân ngang qua nên cô Trương vẫn giữ im lặng. Cho đến khi dẫn Đỗ Tư Khổ phòng quản lý, cô mới đóng cửa , thận trọng hỏi: "Tiểu Đỗ, tay cháu sẵn tiền dư ?"
Lại mượn tiền ? Đỗ Tư Khổ suy nghĩ một chút: "Cháu một ít, nhưng nhiều ạ. Cô Trương, cô cũng tình cảnh nhà cháu đấy, đông lắm chuyện. Lần bà nội cháu qua tìm cũng lấy một khoản ." Cô hỏi : "Cô đang thiếu bao nhiêu ạ?"
Cô Trương vốn định mở miệng mượn một trăm đồng, nhưng Đỗ Tư Khổ đưa cho nhà nên sợ mượn nhiều thế. Cô ngập ngừng: "Cháu đang bao nhiêu?"
Đỗ Tư Khổ lôi cái ví nhỏ của , bên trong chỉ tiền lẻ lặt vặt, ba tờ một đồng là mệnh giá lớn nhất . Cô đếm : "Tổng cộng mười một đồng sáu hào năm xu ạ."
Nếu cô Trương đưa một con cụ thể và thấy hợp lý, cô sẽ cho mượn. đằng cô Trương hỏi cô bao nhiêu, thế thì khó , hỏi bao nhiêu thì cô chỉ từng đấy thôi.
Chỉ mười một đồng. Quá ít. Cô Trương vẻ mặt khó xử: "Thế cho cô mượn tạm mười đồng ."
Đỗ Tư Khổ gì thêm, lấy hết tờ một đồng, năm hào , gom thêm mấy tờ hai hào cho đủ mười đồng đưa cho cô Trương. Nhận tiền xong, cô Trương : "Tiểu Đỗ, cô cũng giấu gì cháu, con trai cô gây chuyện . Sợ là tháng phát lương cô cũng trả ngay cho cháu ."
Đỗ Tư Khổ đáp: "Không ạ, nếu thiếu tiền cơm cháu sẽ hỏi mượn Phượng Mẫn một ít." Còn một đồng sáu hào năm xu chắc chắn trụ đến kỳ lương tới, tất nhiên, tiền tiết kiệm riêng của cô thì cần bàn.
Cô Trương bỗng hỏi: "Dư Phượng Mẫn vẻ dư dả lắm nhỉ?" Có lẽ cô nên tìm mượn thêm cả Phượng Mẫn. Đỗ Tư Khổ: "Cậu tiêu xài bừa bãi lắm, chẳng tính toán gì , cháu đoán là để dành tiền ạ." Nói cô hỏi: "Con trai cô mắc nợ bên ngoài ạ?" "Không , là chuyện khác." Cô Trương nhiều.
Đỗ Tư Khổ gợi ý: "Nếu sinh hoạt khó khăn quá, cô thể xin xưởng cho ứng lương." Nghe đến đây, vẻ khổ sở mặt cô Trương càng đậm: "Cuối năm ứng ." Lại còn ứng tận ba tháng lương, tháng chẳng còn nhận bao nhiêu đồng nữa. Đỗ Tư Khổ thấy cũng đành chịu, cô vẫn ăn xong bữa trưa nên nhanh ch.óng chào từ biệt.
Cô Trương trong phòng quản lý, tính cả mười đồng của Đỗ Tư Khổ và tiền mượn của mấy cô gái trong ký túc xá, gom vẫn nổi năm mươi đồng. Biết thế nào bây giờ? Haizz. Xưởng phát lương ngày mười lăm hàng tháng, là đến hôm đó mượn họ thêm một vòng nữa ? Cô Trương cúi đầu chìm suy tư.
Buổi tối, tại nhà họ Đỗ.
Bà nội Đỗ tuyên bố bàn ăn: "Ngày mai ." Đồ đạc chuẩn xong, hành lý đóng gói, vé tàu cũng mua. Chỉ chờ sáng mai ga là lên đường. Lão Tam: "Bà ơi, cháu xin nghỉ nhiều, chỉ tiễn bà lên xe thôi. cháu dặn chú Thẩm , chú sẽ nhờ nhân viên tàu để mắt chăm sóc bà."
Mẹ Đỗ chẳng bận tâm mấy chuyện đó. Bà đang nghĩ về buổi hẹn của Lão Tam với cô gái nhà họ Dương, thuận lợi , hai đứa chốt ? Có khi xem hoàng đạo để chọn ngày lành mà định chuyện hôn sự.
Bà nội Lão Tam: "Cháu cùng bà ?" Lão Tam: "Bà ơi cháu . Hộ khẩu của cháu giờ ở đại đội Hồng Nhật, xa về đó xin giấy giới thiệu. Giờ bên ngoài quản lý nghiêm lắm, cháu mà theo bà phát hiện là trục xuất về ngay." Bà nội Đỗ cả đời xa thế bao giờ, trong lòng cũng thấy lo. Bà sang Đỗ: "Thái Nguyệt, mấy ngày tới chị bận gì chứ?" Bà Đỗ cùng.
Mẹ Đỗ đời nào . Đang lúc tìm cớ từ chối thì bên ngoài vang lên tiếng của Lưu Vân hàng xóm: "Chị Hoàng ơi, chị Hoàng!" Mẹ Đỗ vội dậy: " đây." Lưu Vân ngoài cổng , Đỗ là cô kéo ngay sang nhà : "Ông Thẩm, ông với chị Hoàng ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tn-60-xuong-co-khi-nhung-nam-60/chuong-331.html.]
Chú Thẩm vẫn đang mặc bộ đồng phục ngành đường sắt, trông như về: "Lúc nãy lúc tan , nhận điện thoại từ đường sắt phía Tây, báo là Hữu Thắng ngã gãy chân ." Mặt Đỗ trắng bệch, giọng run rẩy: "Sao nông nỗi ?" Chú Thẩm: "Tình hình cụ thể rõ, đưa viện ." Chú tiếp: "Liên lạc với khó, chỉ sợ bệnh viện đơn vị bên đó gửi về mà nhà ai." Chú vợ bảo bà cụ nhà họ Đỗ đòi thăm chú hai, thủ tục xong cả . Chuyện hàng xóm ai cũng .
Mẹ Đỗ hít một thật sâu: "Được, sẽ ở nhà đợi ông ." Chú Thẩm dặn thêm: "Chuyện chị đừng với bà cụ, sợ bà chịu nổi." Người già , hai đứa con trai liên tiếp gặp nạn, e là... " nặng nhẹ mà." Mẹ Đỗ đó một lúc cho bình tĩnh mới về nhà. Chuyện bố Đỗ thương, bà hé răng nửa lời, kể cả với con trai.
Ngày hôm .
Bà nội Đỗ dậy từ sớm: "Thái Nguyệt, chị thật ?" Bà vẫn hy vọng con dâu cùng cho bạn bè. "Mẹ, con việc khác, tự nhé." Đêm qua Đỗ gặp ác mộng cả đêm, sáng mệt mỏi chẳng dậy, nhưng bà nội cứ đập cửa gọi bằng . Thấy Đỗ mặt mày xầm xì, bà nội cũng chẳng thèm dán mặt m.ô.n.g lạnh nữa, thì thôi, chẳng lẽ một bà tìm đường chắc?
Lão Tam tiễn bà nội ga tàu. Xong việc trở về nhà, định với chuyện nhà họ Dương, rằng khai thật tình cảnh của cho cô gái . Đỗ lên tiếng : "Lão Tam, bố con bên đó ngã gãy chân ." Lão Tam giật kinh hãi, chuyện nhà họ Dương lập tức quẳng đầu.
Tại nhà họ Dương.
"Anh Lão Tam nhà họ Đỗ ở xưởng máy kéo, giờ xuống nông thôn dân quê ." Dương Tiểu Kha thành thật báo cáo tình hình với gia đình. Cả căn nhà họ Dương bỗng im phăng phắc. Dương Tiểu Đồng bên cạnh, liếc : "Nếu là hộ khẩu nông thôn thì con gả ." Cô về quê.
Dương Tiểu Kha : "Anh cũng là , nếu chẳng thật chuyện cho con." Người thì tác dụng gì? Xuống nông thôn, mang hộ khẩu nông dân thì gả qua đó chỉ nước cày cả đời, con gái thành phố chẳng ai thèm hạng đó cả. "Thế thì chuyện dẹp ." Bố Dương phán một câu. Từ giờ cần nhắc nữa.
Mấy ngày , tại xưởng cơ khí.
"Tiểu Đỗ, nhà tìm cô kìa." Người của ban bảo vệ sang báo. "Ai thế ạ?" "Anh ba của cô."
Anh ba thì chắc chắn gặp. Đỗ Tư Khổ đến phòng nghỉ ban bảo vệ, thấy Lão Tam đó với vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng, chén nước bên cạnh vơi một ngụm. "Anh ba." Đỗ Tư Khổ bước gần. Người của ban bảo vệ ngoài, trong phòng chỉ còn hai em.
Lão Tam ngắn gọn: "Bố lúc tìm chú hai ngã gãy chân, thương tật nặng lắm, đang đường về . Người ở đơn vị bố tìm đến nhà, bảo là công việc của bố sợ gánh vác nổi nữa, họ thể để trong nhà lên vị trí ở đường sắt để bố về hưu sớm."
Đỗ Tư Khổ hiểu ngay: "Anh ba, định thế chân bố ?" Có công việc là hộ khẩu, thể điều chuyển về thành phố. Lão Tam gật đầu: "Bố già , về chăm sóc." Đỗ Tư Khổ hỏi: "Bao giờ bố về ạ? Về thì ở nhà viện? Lúc nào bố về báo em một tiếng, em sang thăm." Dù cũng giữ lễ nghĩa, gửi chút quà, đưa chút tiền về. Lão Tam: "Chắc chỉ trong một hai ngày tới thôi." Anh em gái, thở dài: "Anh đến tìm em... Mẹ bảo mau ch.óng lấy vợ, mà chuyện cưới xin em đấy..."
Đỗ Tư Khổ: "Nhà gái yêu cầu gì? Sính lễ bao nhiêu? Cần những đồ dùng gì ạ?" Cô để dành khá nhiều tiền, nếu ba kết hôn, cô thể hỗ trợ một phần. Lão Tam: "Khổ là ở chỗ đó. Lần nhà nhắm cô gái họ Dương, vốn cũng , nhưng họ chuyện xuống nông thôn. Mấy hôm thật với cô , giờ sang hỏi thì họ chịu nữa. Chuyện hiểu , nhưng nếu thế chân công việc của bố..."
"Anh ơi, thôi bỏ , tìm khác." Đỗ Tư Khổ , "Nhà là nhắm điều kiện mà đến, mà sa cơ lỡ vận thì chẳng họ cũng bỏ . Việc gì khổ thế." Lão Tam thở dài: "Mẹ cứ giục cuống lên." Đỗ Tư Khổ ngẫm nghĩ: "Thực cần vội thế. Bố thương thì ở nhà lo . Kể cả lấy vợ, cũng thể bắt chị dâu chăm sóc bố chồng ." Đầu óc Lão Tam như thông suốt hẳn, đúng là như thật. Đỗ Tư Khổ hỏi: "Anh ba, hai về ?"
Lão Tam đáp: "Vẫn nhận tin tức gì của hai cả." Lạ thật. Theo tính cách của hai, dù về cũng thư hỏi han chứ. Cứ bặt vô âm tín thế , chẳng lẽ dự tính gì khác? Đỗ Tư Khổ thầm nghĩ.
Trước khi Lão Tam rời xưởng, Đỗ Tư Khổ chạy qua phòng tài vụ xin ứng lương tháng (phòng tài vụ gần hơn khu nhà tập thể, nơi cô cất tiền). Lương hàng tháng của cô giờ là 40 đồng, cô rút 20 đồng đưa cho Lão Tam.